muộn màng trong anh

Chương 1: Va chạm đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu tuần, con phố trung tâm như một dòng chảy hỗn loạn. Người xe chen chúc, tiếng còi inh ỏi hòa lẫn tiếng rao vặt từ các quán ven đường. Giữa khung cảnh đó, một bóng dáng nhỏ nhắn đang cắm cúi chạy, đôi giày bệt va vào mặt đường tạo nên những tiếng gõ lộp cộp gấp gáp.

Hạ An ôm chặt tập hồ sơ trong tay, mái tóc dài buộc vội hất tung sau lưng theo từng bước chạy. Mồ hôi rịn ra trên trán, nhưng cô chẳng dám dừng lại. Hôm nay là ngày đầu tiên đi phỏng vấn thử việc ở tập đoàn Ánh Dương – nơi mà cô đã mơ ước từ rất lâu. Chỉ cần vượt qua vòng này, cô sẽ chính thức có cơ hội bước chân vào môi trường làm việc mà biết bao sinh viên mới ra trường hằng khao khát.

“Chết rồi, chết rồi… trễ mất thôi!” – Hạ An lẩm bẩm, vừa liếc đồng hồ vừa tự nguyền rủa bản thân vì đã thức dậy muộn.

Đêm qua, cô gần như thức trắng để chỉnh sửa bản kế hoạch thuyết trình. Cẩn thận là thói quen từ nhỏ; mẹ cô luôn dạy rằng “làm gì thì làm, phải chắc chắn chu toàn”. Vì thế, dù đã mệt mỏi, Hạ An vẫn ngồi đến gần ba giờ sáng để hoàn thiện từng chi tiết. Nhưng rồi, cái đồng hồ báo thức phản chủ đã khiến cô lỡ mất hơn nửa tiếng.

Trong cơn gấp gáp, cô không để ý phía trước. Và rồi—

“Bộp!”

Tiếng va chạm vang lên, mạnh đến nỗi cả tập hồ sơ trên tay cô văng tung tóe khắp vỉa hè.

Hạ An choáng váng, loạng choạng lùi lại. Nếu không có cánh tay ai đó kịp giữ lấy khuỷu tay, có lẽ cô đã ngã nhào xuống đất.

“Cô không có mắt à?” – giọng nói trầm thấp, khàn khàn nhưng lại lạnh lẽo cất lên.

Hạ An ngẩng đầu, trái tim như ngừng một nhịp.

Trước mặt cô là một người đàn ông cao lớn, dáng người thẳng tắp trong bộ vest đen cắt may hoàn hảo. Làn da rám nắng khỏe khoắn, sống mũi cao và sắc nét, đôi môi mím lại tạo thành một đường cong lạnh lùng. Điều khiến Hạ An chấn động nhất chính là đôi mắt – đen thẫm, sâu hun hút, ánh nhìn vừa khó chịu vừa sắc bén, như thể cô là kẻ gây phiền phức tột cùng.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Hạ An nhận ra đây không phải người bình thường. Từ khí chất, thần thái cho đến cách anh ta đứng, tất cả đều toát lên sự kiêu ngạo và quyền lực.

Nhưng ngay sau đó, sự ngỡ ngàng biến thành bực bội.

“Anh nói cái gì cơ?” – Hạ An tròn mắt.

Người đàn ông hạ ánh mắt nhìn đống giấy tờ rơi tản mát trên nền đất, nhếch khóe môi thành một nụ cười nửa miệng:
“Cô vội vàng đến mức quên cả nhìn đường. Hay là… cố tình lao vào tôi để gây chú ý?”

Câu nói ấy như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt.

“Anh!” – Hạ An nghẹn họng, đôi gò má ửng đỏ. Cô cúi xuống vội vã nhặt hồ sơ, lắp bắp phản bác –
“Tôi… tôi không hề cố tình. Chỉ là… do tôi gấp quá thôi.”

Người đàn ông chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn cô, nụ cười càng lúc càng rõ rệt:
“Thật ngây thơ. Cô nghĩ lời giải thích như vậy nghe thuyết phục lắm sao?”

Hạ An cắn môi, vừa lúng túng vừa tức giận. Từ trước đến nay, cô vốn là người ít khi to tiếng, luôn nhường nhịn để tránh rắc rối. Nhưng cách nói chuyện kẻ cả của anh ta khiến cô như muốn bùng nổ.

Cô ôm tập hồ sơ vừa nhặt được, ngẩng lên trừng mắt:
“Tôi không cần phải thuyết phục anh. Người gây phiền phức ở đây không phải tôi.”

Người đàn ông hơi nhướn mày, dường như bị thái độ của cô làm ngạc nhiên. Anh ta bật cười khẽ, tiếng cười ngắn nhưng đầy ẩn ý:
“Gan thật. Nhưng mà… vẫn thú vị đấy.”

Trước khi Hạ An kịp đáp trả, tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi. Cô giật mình, vội vàng lấy ra nhìn – sắp muộn thật rồi! Không còn thời gian để đôi co thêm, Hạ An gấp gáp cúi đầu, quay lưng bỏ đi, vừa chạy vừa hối hả:
“Xin lỗi, tôi không rảnh cãi nhau với anh.”

Người đàn ông đứng yên, ánh mắt dõi theo bóng dáng nhỏ bé đang lẩn nhanh vào dòng người tấp nập. Trên khuôn mặt anh, nụ cười nghiêng nghiêng kéo dài, nửa châm chọc, nửa thích thú.

“Ngây thơ thật… đúng kiểu tôi thích trêu.” – anh thì thầm, đôi mắt ánh lên tia sắc lạnh pha chút tò mò.

Gió buổi sáng lướt qua, cuốn theo tàn khói cà phê từ một quán vỉa hè gần đó, phả vào mùi nước hoa nhàn nhạt nơi cổ áo vest của người đàn ông. Anh đút tay vào túi quần, bước đi thong dong, tựa như vừa tìm thấy một thú vui mới.

Còn Hạ An, trong khi đang hổn hển chạy về phía tòa nhà công ty Ánh Dương, hoàn toàn không biết rằng cuộc va chạm định mệnh này đã đặt nền móng cho một chuỗi ngày dài đầy sóng gió phía sau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×