Cuối tuần, Hạ An nhận được tin nhắn bất ngờ.
Lục Minh: “Chiều nay, có rảnh không?”
Hạ An: “Dạ… có. Nhưng để làm gì ạ?”
Lục Minh: “Đi cùng tôi một chuyến. Đừng hỏi nhiều.”
Hạ An nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, tim đập dồn dập. Đây không phải lần đầu anh chủ động liên lạc ngoài công việc, nhưng lần này lại mang cảm giác khác lạ. Sau mấy phút do dự, cô gõ:
Hạ An: “Vâng.”
Buổi chiều, xe của Lục Minh dừng trước khu tập thể nơi cô ở. Khi cánh cửa xe mở ra, anh mặc áo sơ mi xanh nhạt, quần âu tối màu, đơn giản nhưng khí chất toát ra vẫn áp đảo.
“Lên xe.” – Anh ra lệnh, giọng trầm khẽ nhưng không cho phép chối từ.
Cô rụt rè ngồi vào ghế, mùi nước hoa quen thuộc khiến tim cô lỡ nhịp.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Anh nhàn nhạt đáp:
“Đến một nơi tôi thích. Cô sẽ biết.”
Xe rời thành phố, hướng về ngoại ô. Gió chiều thổi qua khung cửa, bầu trời trong xanh loang loáng ánh nắng cuối ngày. Hạ An ngơ ngác nhìn cánh đồng trải dài, cảm giác tự do mà lâu lắm rồi cô chưa từng có.
Khi xe dừng, trước mắt cô là một vườn hoa rộng lớn, đủ sắc màu rực rỡ. Không khí thoáng đãng, mùi hoa thoang thoảng trong gió.
“Đẹp quá…” – Hạ An thốt lên, đôi mắt sáng long lanh.
Lục Minh liếc nhìn, khóe môi khẽ cong. Không phải vườn hoa khiến anh thấy đẹp, mà là gương mặt cô lúc này – trong sáng, hồn nhiên, chẳng hề phòng bị.
“Đi dạo đi.” – Anh nói, bước đi trước.
Cô rảo bước theo sau, gió nhẹ làm tóc bay lòa xòa. Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy như mình không còn là nhân viên nhỏ bé trong công ty, mà chỉ là một cô gái bình thường, đi cạnh một người đàn ông khiến tim mình xao động.
Họ đi ngang qua một lối mòn phủ đầy hoa dại. Hạ An lỡ trượt chân, khẽ kêu lên. Ngay lập tức, bàn tay mạnh mẽ của Lục Minh nắm lấy tay cô, giữ chặt.
“Cẩn thận chút.” – Anh nói, giọng nghiêm nhưng ánh mắt lại ánh lên tia dịu dàng hiếm có.
Bàn tay anh ấm áp, siết vừa đủ, khiến trái tim Hạ An run rẩy. Cô định rút về nhưng anh không buông, cứ thế nắm tay cô bước tiếp.
Trong lồng ngực, nhịp tim cô dồn dập đến mức muốn vỡ tung.
Khi hoàng hôn buông xuống, cả hai ngồi trên ghế gỗ ngắm mặt trời lặn. Màu cam vàng phủ đầy bầu trời, phản chiếu lên gương mặt anh càng thêm cuốn hút.
“Có thường đi ra ngoài thế này không?” – Anh hỏi.
“Không…” – Cô lắc đầu – “Tôi bận đi học rồi đi làm. Hôm nay là lần đầu tôi được ra ngoài cùng… một người như thế này.”
Anh im lặng, chỉ nhìn cô chăm chú. Dưới ánh hoàng hôn, gương mặt Hạ An ửng hồng, đôi mắt trong veo, nụ cười thoáng ngượng ngùng.
Trong khoảnh khắc đó, Hạ An cảm nhận rõ ràng: có một luồng ấm áp lạ lẫm len lỏi trong tim, như một mầm cây nhỏ bé vừa nảy chồi.
Đây là lần đầu tiên, cô hiểu được cảm giác yêu.
Không phải những câu chuyện ngôn tình trong sách, cũng không phải giấc mơ xa vời nào khác. Mà là thật – ở ngay đây, với người đàn ông bên cạnh, với bàn tay đang vô tình chạm nhẹ vào tay cô.
Trên đường về, xe chạy chậm giữa phố đã lên đèn. Hạ An tựa đầu vào cửa kính, trong lòng tràn ngập cảm xúc khó tả.
Cảm giác này là gì? Sao tim mình cứ đập nhanh thế? Sao mỗi lời nói, mỗi cái nhìn của anh đều khiến mình rung động đến vậy?
Cô không dám nói thành lời, chỉ lặng lẽ giấu nó trong lòng, như một bí mật ngọt ngào.
Lục Minh lái xe, khóe môi khẽ cong. Anh biết rõ cô gái bên cạnh đang nghĩ gì. Và anh cũng biết, trò chơi này đã tiến thêm một bước:
Cô gái ngoan đã bắt đầu biết yêu.