Buổi sáng thứ hai, khi Hạ An bước vào văn phòng, cô bất ngờ nhận được một email nội bộ từ tổng giám đốc. Nội dung ngắn gọn:
“Tan làm, ở lại gặp tôi. – L.M.”
Chỉ một dòng, nhưng tim cô đập loạn. Đồng nghiệp xung quanh không ai hay biết, còn cô thì bồn chồn suốt cả ngày.
Đúng sáu giờ chiều, văn phòng dần vắng người. Hạ An thu dọn bàn làm việc, chần chừ vài lần trước khi đi lên tầng cao nhất.
Cửa phòng tổng giám đốc khẽ mở, bên trong ánh đèn vàng dịu, không gian yên tĩnh khác hẳn ban ngày. Lục Minh đang ngồi trên ghế sofa, cà vạt tháo lỏng, áo sơ mi mở hai cúc, vẻ tùy ý nhưng lại đầy cuốn hút.
“Ngồi đi.” – Anh chỉ vào chỗ bên cạnh.
Cô ngập ngừng:
“Tổng giám… à, Lục Minh… có việc gì cần dặn ạ?”
Anh nhướng mày:
“Sao lại căng thẳng thế? Đây không phải cuộc họp. Tôi chỉ muốn… trò chuyện.”
Hạ An khẽ gật, tim đập nhanh.
Trong không gian yên tĩnh, Lục Minh bất ngờ đưa ly nước cho cô.
“Uống chút đi, mặt cô đỏ quá. Hay là… căng thẳng vì ở cạnh tôi?”
Cô giật mình, vội lắc đầu:
“Không… không phải. Tôi chỉ… không quen thôi.”
Anh bật cười khẽ, ánh mắt nửa trêu chọc nửa thăm dò:
“Thật sự? Tôi còn tưởng cô sợ tôi sẽ làm gì.”
Lời nói nửa thật nửa đùa khiến Hạ An bối rối cúi gằm mặt. Không khí trở nên mập mờ, như có sợi dây vô hình đang kéo cả hai lại gần nhau.
Họ trò chuyện thêm về dự án, về những khó khăn công việc. Nhưng rồi, bằng cách nào đó, câu chuyện dần chuyển sang cuộc sống cá nhân.
“Cô chưa có bạn trai?” – Lục Minh hỏi đột ngột.
Hạ An sững lại:
“À… tôi chưa. Tôi bận học, rồi đi làm, chưa nghĩ đến.”
“Ừm.” – Anh gật gù, ánh mắt dán chặt vào cô – “Ngây thơ thật. Thế mà tôi lại thấy, nếu có ai đó, chắc người ấy sẽ rất hạnh phúc.”
Câu nói khiến tim cô run lên. Cô vội cắn môi, không biết phải đáp thế nào.
Một lát sau, khi Hạ An chuẩn bị đứng dậy ra về, Lục Minh chặn lại:
“Chờ đã.”
Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm.
“Đừng gọi tôi là tổng giám đốc nữa. Gọi Lục Minh thôi. Ở ngoài công việc, chúng ta có thể… thân hơn chút.”
Hạ An choáng váng. Từng lời của anh như vẽ nên một ranh giới mới, nhập nhằng giữa cấp trên và đồng nghiệp, giữa công việc và điều gì đó khác.
“Nhưng… nếu đồng nghiệp khác biết thì…” – Cô lo lắng.
“Đó là chuyện của tôi, không phải của họ.” – Anh cắt ngang, nụ cười nghiêng nghiêng đầy tự tin. – “Còn cô, chỉ cần nhớ… khi chỉ có hai chúng ta, cô là Hạ An, tôi là Lục Minh. Không cần thêm gì khác.”
Đêm hôm đó, Hạ An về nhà trong trạng thái mơ hồ. Cô không hiểu đây là gì: một lời tán tỉnh? Một phép thử? Hay chỉ là sự trêu chọc quen thuộc?
Nhưng dù thế nào, cô vẫn cảm nhận được sự thay đổi: mối quan hệ này đã không còn chỉ là công việc nữa.
Trái tim cô vừa run rẩy, vừa thấp thỏm. Một niềm vui nhỏ bé len vào, nhưng đi kèm là nỗi sợ hãi mơ hồ: Nếu tiến thêm một bước, mình có còn đường lùi không?
Trong căn hộ cao cấp của mình, Lục Minh ngồi bên cửa sổ, khẽ nhấp ly rượu. Anh nhớ lại gương mặt đỏ bừng của Hạ An, ánh mắt hoang mang pha lẫn ngượng ngùng.
Khóe môi anh cong lên.
Cô gái ngây thơ, cuối cùng cũng bước vào vòng xoáy tôi tạo ra. Trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi.