Buổi sáng đầu hè, nắng sớm vàng ươm rải xuống con ngõ nhỏ bình yên. Tiếng rao “Ai bánh mì nóng giòn đây!” vang lên kéo theo mùi thơm ngọt của bánh mới ra lò. Trẻ con trong xóm ríu rít chạy ra, trên tay cầm vài tờ tiền lẻ nhàu nát. Tiếng cười đùa vang vọng, hòa cùng tiếng ve sầu râm ran trên tán phượng đỏ rực.
Tô Vy khi ấy mới sáu tuổi, tóc tết hai bím, đeo chiếc ba lô hồng to gần bằng nửa người. Cô bé mới cùng bố mẹ chuyển về căn nhà số 18 trong con ngõ nhỏ ấy. Cả khu phố ai cũng thân quen, riêng nhà Tô Vy là người mới, nên ánh mắt tò mò không ít.
Buổi sáng đầu tiên ở nơi mới, cô bé dậy sớm hơn thường lệ, mặc chiếc váy trắng hoa nhỏ mẹ chuẩn bị, lon ton chạy quanh sân sau. Mọi thứ đều lạ lẫm — từ cây khế trĩu quả sau vườn đến con mèo vàng nằm ườn trên mái hiên.
Và chính trong buổi sáng ấy, cô gặp cậu nhóc định mệnh của đời mình.
Từ bên kia hàng rào thấp, có một tiếng “phụp” rất khẽ, rồi một quả bóng nhựa đỏ lăn lông lốc đến chân cô bé. Tô Vy cúi xuống nhặt, ngẩng đầu lên — chỉ thấy một gương mặt lấm lem nắng, đôi mắt sáng như sao, mái tóc rối và nụ cười tinh nghịch.
Cậu nhóc trạc tuổi cô, mặc áo phông dính đất, đang chồm người qua hàng rào, hô to:
“Ê! Trả bóng cho tớ!”
Tô Vy hơi giật mình, nhìn quả bóng, rồi nhìn cậu nhóc.
Giọng cô nhỏ xíu:
“Tớ… tớ mới chuyển đến…”
“Ờ, biết rồi. Nhưng trả bóng đi chứ!” – Cậu nheo mắt, chìa tay ra.
Cô bé mím môi, toan ném lại, ai ngờ quả bóng trượt khỏi tay, bay ngược lên… đập thẳng vào mặt cậu nhóc “bốp” một tiếng.
“Áaaaaa!!!” – Cậu kêu lên, lùi lại mấy bước, hai tay ôm mặt.
Tô Vy hoảng hốt, hai mắt mở to, suýt thì khóc. Cô bé lí nhí:
“Xin lỗi… Tớ không cố ý…”
Cậu nhóc im một lúc, rồi bỗng bật cười, cười đến nỗi ngã ngửa ra đất.
“Haha! Mặt tớ đỏ luôn rồi này! Cậu ném mạnh phết đấy!”
Tô Vy ngơ ngác. Cô chưa từng gặp ai bị ném trúng mà còn cười.
“Cậu… cậu không giận à?”
“Giận gì chứ? Cậu ném dở quá, mai tớ dạy ném lại cho!”
Cậu chống tay đứng dậy, chìa ra trước mặt cô.
“Tớ là Minh An, nhà bên cạnh. Còn cậu?”
“Tớ… Vy. Tô Vy.”
“Ờ, Vy khóc nhè.” – Cậu phán luôn, nụ cười ranh mãnh hiện rõ.
“Này! Tớ chưa có khóc nhè đâu nhé!” – Cô phản đối yếu ớt, mặt đỏ bừng.
“Nhìn là biết. Mắt cậu tròn xoe như sắp khóc tới nơi rồi.”
Cậu cười hì hì, nhặt quả bóng, huýt sáo một khúc gì đó nghe chẳng ra điệu.
“Thôi, tạm tha cho Vy khóc nhè. Chiều ra sân chơi đá bóng với tớ nha!”
“Tớ… tớ là con gái, không đá bóng đâu.”
“Ai nói con gái không đá bóng? Tớ dạy, cậu đá giỏi liền!”
Cậu nở nụ cười khiến cô không biết nên tức hay cười theo.
Buổi chiều hôm ấy, khi nắng đã dịu, Minh An thật sự sang gõ cửa nhà Vy.
“Bác ơi, Vy có nhà không ạ?”
Mẹ Tô Vy đang lau nhà, nhìn cậu bé đứng trước cổng mà bật cười:
“Có chứ, con bé đang ngồi tô màu trong phòng. Vào chơi đi con!”
Minh An bước vào, tay cầm hai que kem que.
“Tặng cậu nè, kem vị dâu đó. Tớ ăn vị socola.”
Tô Vy tròn mắt.
“Cậu… mua cho tớ hả?”
“Ừ, tớ xin mẹ tiền. Hôm qua tớ lỡ làm rơi bóng sang nhà cậu, coi như đền bù tổn thất tinh thần.”
“Hả?”
“Thật ra tớ chỉ muốn có lý do qua chơi thôi.” – Cậu nháy mắt.
Cô bé bật cười khúc khích. Hai đứa ngồi trên bậc thềm, vừa ăn kem vừa nói chuyện linh tinh. Từ chuyện con mèo vàng nhà bên, đến việc cô sợ con gián, rồi cả chuyện Minh An từng bị té xuống ao sau nhà.
“Cậu té thiệt hả?”
“Ừ, té xong tớ còn cười nữa, vì thấy mấy con cá nó cứ bơi vòng vòng quanh người tớ. Vui lắm!”
“Cậu… lạ thật đấy.”
“Lạ mới thú vị chứ! Cậu sẽ thích chơi với tớ cho mà xem.”
Và đúng như lời cậu nói — kể từ hôm ấy, Vy và An dính nhau như hình với bóng.
Những ngày sau đó, sáng nào Minh An cũng đứng trước cổng, tay cầm cặp sách, hét to:
“Vy ơi! Đi học chưa?”
Nếu Tô Vy chưa ra, cậu sẽ huýt sáo inh ỏi, khiến mẹ cô phải cười mà nói:
“Con trai nhà bên đúng là cái loa phát thanh.”
Còn Tô Vy, dù buổi sáng còn ngái ngủ, nghe tiếng ấy cũng bật dậy vội, cột tóc, đeo cặp chạy ra, vừa càm ràm vừa cười:
“Cậu hét nữa là cả xóm dậy hết đó!”
“Thì càng tốt, mọi người biết tớ siêng đi học!”
“Siêng? Hôm qua ai bị cô phạt chép bài 10 lần hả?”
“Ờ thì… lỗi của cái bút nó tự viết sai.”
“Đúng là ngụy biện cấp tiểu học.”
“Cậu nghe ở đâu ra cái từ đó vậy?”
“Bố tớ nói. Nghĩa là nói dối mà nghe vẫn ngọt.”
“Ờ, tớ thích cách cậu nói ghê.” – Minh An nháy mắt, khiến cô đỏ mặt.
Tình bạn của hai đứa lớn dần cùng năm tháng.
Buổi trưa nắng, cả hai cùng trèo cây khế hái quả.
Buổi chiều mưa, cùng trú dưới mái hiên, đếm từng giọt nước rơi xuống sân.
Có hôm Vy té xước gối, khóc nức nở, Minh An lấy khăn tay lau, miệng càu nhàu:
“Đã bảo đừng chạy nhanh rồi, ngốc ơi.”
“Tớ không phải ngốc!” – Vy sụt sịt.
“Ừ, không ngốc. Là Vy mít ướt.”
“Tớ sẽ mách mẹ cậu đấy!”
“Thì mách đi, tớ cũng mách mẹ cậu luôn!”
Cả hai im lặng một lát, rồi phá ra cười.
Có một buổi tối mùa thu, trời mưa lất phất. Điện trong xóm bỗng cúp. Tô Vy sợ tối, trùm chăn co ro, nước mắt lưng tròng.
Bên kia hàng rào, Minh An nghe tiếng cô nức nở liền chạy qua, tay cầm chiếc đèn pin nhỏ.
“Nè, cậu ổn chứ?”
“Tớ… tớ sợ.”
“Ngốc, có tớ đây.”
Cậu chui qua khe hàng rào, vào nhà, đặt đèn pin giữa bàn. Ánh sáng vàng nhỏ bé hắt lên gương mặt cả hai, ấm áp lạ kỳ.
“Cậu ở đây… mẹ tớ mắng thì sao?”
“Tớ nói qua giúp cậu sợ ma, mẹ tớ sẽ cười thôi.”
“Tớ không sợ ma!”
“Ừ, không sợ. Chỉ khóc thôi.”
“Cậu lại trêu tớ!”
“Thì cậu dễ trêu mà.”
Hai đứa cười khúc khích giữa màn mưa rì rào. Ngoài kia, đèn đường hắt ánh sáng mờ ảo, bóng hai đứa nhỏ in sát trên tường.
Một hôm, cô giáo tổ chức “Ngày bạn thân” ở lớp. Mỗi học sinh phải giới thiệu người bạn thân nhất của mình và viết một điều ước cho bạn đó.
Khi đến lượt Vy, cô bé đỏ mặt, cầm tờ giấy run run đọc:
“Điều ước của tớ là… Minh An sẽ luôn cười nhiều, và không bao giờ chọc tớ khóc nữa.”
Cả lớp cười ầm lên. Minh An ngồi bàn sau, chống cằm cười toe:
“Tớ mà chọc cậu khóc nữa, cậu sẽ khóc đẹp hơn!”
“Minh An! Ra đây cô phạt đứng góc lớp!” – cô giáo giả vờ nghiêm.
Cậu bước lên, đứng khoanh tay, vẫn cười tươi rói, thì thầm:
“Tớ thích nhìn cậu đọc trước lớp. Giọng cậu nhỏ xíu mà dễ thương.”
Vy đỏ bừng mặt, quên luôn cả sự xấu hổ.
Từ hôm đó, lũ bạn gọi họ là “đôi oan gia nhà số 18 và 20”.
Chiều hôm ấy, khi tiễn Minh An về, Vy đột nhiên hỏi:
“Cậu có bao giờ nghĩ sau này mình sẽ không chơi cùng nữa không?”
Cậu quay lại, nhíu mày:
“Sao lại không? Nhà tớ với nhà cậu có bức tường thấp tè à?”
“Biết đâu sau này cậu có bạn mới, quên tớ rồi.”
“Không đâu.”
“Thật không?”
“Thật. Tớ hứa.”
Cậu chìa ngón út ra, nghiêm túc đến lạ.
“Móc ngoéo đi. Ai thất hứa thì… sau này bị hói đầu!”
“Hói đầu là gì?”
“Là tóc rụng sạch như quả bóng bàn.”
Vy bật cười khúc khích, móc tay lại.
“Thế thì tớ không cho cậu thất hứa đâu nhé!”
“Ừ, tớ cũng không dám.”
Cả hai nhìn nhau cười, trong buổi hoàng hôn đỏ ửng cuối ngày. Trên bức tường giữa hai ngôi nhà, hai dấu tay nhỏ dính sơn vẫn còn nguyên — minh chứng cho một khởi đầu vừa ngây ngô, vừa ấm áp.
Nhiều năm sau, khi họ đã trưởng thành, nhớ lại khoảnh khắc đó, Minh An vẫn hay đùa rằng:
“Cậu khóc nhè thật, nhưng cậu cũng là người đầu tiên khiến tớ muốn che chở cả đời.”
Còn Tô Vy chỉ cười nhẹ, đáp lại bằng câu quen thuộc:
“Còn cậu, mãi mãi là cậu nhóc nghịch ngợm đã làm rơi quả bóng sang sân nhà tớ.”
Và có lẽ, chính khoảnh khắc ấy – quả bóng đỏ lăn dưới nắng sớm – là nơi bắt đầu của một câu chuyện tình dài, ngọt ngào, và chẳng bao giờ phai trong ký ức của họ