Tiếng ve râm ran trên những tán phượng đỏ rực, nắng hạ như dát vàng lên sân trường Tiểu học Hoa Sen. Những hàng ghế nhựa xếp ngay ngắn, trên bục là tấm phông chữ đỏ rực “Lễ Tổng Kết Năm Học – Chia Tay Học Sinh Lớp Năm”. Tiếng loa phường vang lên, giọng cô hiệu trưởng trầm ấm nhưng nghèn nghẹn:
– Các con thân mến, hôm nay là buổi học cuối cùng của thời tiểu học. Sau hôm nay, mỗi đứa sẽ bước sang một hành trình mới. Cô mong rằng, dù đi đâu, các con cũng sẽ nhớ về những năm tháng tuổi thơ này…
Tô Vy ngồi hàng ghế giữa, đôi mắt long lanh nhìn quanh. Cô bé buộc tóc hai bên, mặc váy trắng chấm bi xanh – bộ đồ mẹ cô bảo “cho xinh trong lễ chia tay”. Nhưng dù có xinh đến mấy, đôi mắt cô vẫn hoe đỏ, bàn tay cứ vân vê mép chiếc khăn tay. Cạnh bên, Minh An ngồi nghiêng đầu ngủ gật, mặc đồng phục sơ mi trắng, áo sơ mi bung mất nút trên cùng.
Vy hích nhẹ khuỷu tay cậu:
– Này, dậy đi, cô hiệu trưởng đang nói kìa!
– Nghe rồi, nghe rồi… – An lầm bầm, mắt vẫn lim dim – Dài dòng quá, nói hoài.
Vy chu môi:
– Hôm nay là buổi cuối cùng mà còn ngủ, đồ vô tâm!
– Thì có ai bảo mai không gặp nữa đâu? Nhà hai đứa vẫn sát vách cơ mà.
Vy cứng họng, liếc cậu:
– Ờ thì… nhưng vẫn buồn chứ. Tụi lớp mình tan rồi, lên cấp hai biết học khác trường không.
An cười khẽ, đôi mắt cong cong:
– Biết đâu lại chung trường, chung lớp. Có tớ ở đó, cậu khỏi lo!
Câu nói nhẹ hẫng, nhưng chẳng hiểu sao khiến tim Vy khẽ rung. Cô bé quay mặt đi, nhìn tán phượng phía sân, nơi những cánh hoa đỏ đang rơi lả tả như mưa.
Buổi lễ kết thúc bằng tiếng hát “Tạm biệt búp bê thân yêu” của cả khối năm. Những giọng non nớt hòa vào nhau, nghèn nghẹn. Có đứa cười, có đứa khóc, có đứa ôm nhau rồi cùng hứa “nhắn tin nha, giữ liên lạc nha!”.
Vy cũng được bạn bè kéo vào chụp ảnh. Cô nhoẻn cười nhưng trong lòng trống trải. Ánh mắt cô vẫn luôn hướng về phía Minh An – cậu đang bị lũ con trai lớp khác vây quanh, vừa cười vừa nói oang oang.
Thấy Vy nhìn, An giơ tay vẫy:
– Này, Vy, chụp chung tấm nào!
Vy chạy lại, nụ cười vẫn còn ngượng nghịu. Cả hai đứng cạnh nhau, cô bạn lớp trưởng giơ máy ảnh lên:
– Nào, hai người sát lại chút! Ừ, đẹp rồi! Một… hai… ba…
“Tách!”
Khoảnh khắc ấy được ghi lại – cô bé má ửng hồng, cậu nhóc nhe răng cười rạng rỡ. Ai mà ngờ, bức ảnh nhỏ ấy sau này sẽ trở thành ký ức đẹp nhất trong lòng cả hai.
Chiều hôm đó, sau khi lễ tổng kết kết thúc, sân trường vắng dần. Vy ở lại nhặt những cánh phượng rơi. Cô ép chúng vào cuốn sổ học trò, định bụng sẽ giữ làm kỷ niệm.
– Cậu làm gì thế? – Giọng Minh An vang lên sau lưng.
Vy giật mình, xoay lại:
– Sưu tầm hoa phượng. Mai là nghỉ hè rồi mà.
– Sến thế! – Cậu trêu, rồi khẽ cúi xuống nhặt một cánh phượng – Nhưng mà… đẹp thật.
Vy nhìn cậu, mím môi:
– Này… nếu mai chúng ta không học chung trường thì sao?
An cười khẩy:
– Thì vẫn cùng chơi thôi. Nhà cạnh nhau mà. Cậu đừng lo xa thế.
Vy cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu:
– Tớ nghe mẹ bảo cậu có thể chuyển nhà…
An hơi khựng lại. Ánh mắt cậu thoáng một nét lạ:
– Ai nói?
– Mẹ tớ nghe mẹ cậu kể… có thể chuyển chỗ làm nên sắp chuyển nhà qua quận khác.
Một khoảng lặng ngắn. Gió thổi qua, cánh phượng rơi đầy vai áo. An cười gượng, xoa đầu cô bé:
– Chắc mẹ cậu nghe nhầm thôi. Cậu đừng suy nghĩ nhiều.
Vy nhìn cậu, đôi mắt trong veo run run:
– Nếu thật sự cậu đi… tớ sẽ buồn lắm.
Cậu bỗng im, rồi cười nhẹ:
– Ngốc ạ. Cho dù tớ đi đâu, tớ vẫn là Minh An của cậu, hiểu chưa?
Vy không nói nữa. Cô chỉ cúi đầu, nắm chặt cánh phượng trong tay.
Tối hôm đó, trong phòng nhỏ, Vy ngồi bên bàn học, ánh đèn bàn vàng nhạt. Cô mở cuốn sổ bìa hồng, nắn nót viết từng dòng:
“Gửi Minh An,
Nếu một ngày cậu không còn ở nhà bên cạnh nữa, tớ vẫn muốn cậu biết rằng…
Tớ rất thích làm bạn với cậu.
Cậu luôn bảo vệ tớ, chọc tớ cười, giúp tớ học toán (dù tớ toàn chép bài cậu).
Tớ không biết sau này sẽ ra sao, nhưng nếu có thể, tớ mong được học cùng trường với cậu mãi mãi.
Tớ chưa dám nói trực tiếp, nên tớ viết thư này.
Cậu phải giữ lời hứa năm ngoái nhớ không? “Sau này tớ sẽ bảo vệ cậu.”
Ký tên:
Vy – cô bé hay khóc nhè mà cậu hay trêu.”
Cô gấp lá thư lại, bỏ vào phong bì, dán kín. Dự định sáng mai sẽ gửi cho Minh An. Nhưng sáng hôm sau, khi cô chạy sang nhà cậu, cổng đã khóa.
Căn nhà trống trơn, chỉ còn tờ giấy dán trên cửa: “Chuyển nhà – Liên hệ chủ mới.”
Vy đứng sững, lá thư trong tay run run. Mẹ cô đi tới, nhẹ giọng bảo:
– Nhà bên cạnh chuyển đi đêm qua rồi con ạ.
– Sao… sao không nói với con?
Mẹ khẽ thở dài:
– Chắc họ vội. Con đừng buồn, còn gặp lại mà.
Nhưng Vy biết, lần đầu tiên trong đời, cô hiểu thế nào là mất mát.
Buổi chiều, cô mang lá thư ra bưu điện, viết địa chỉ cũ mà mình biết – chỉ để thỏa lòng.
“Có thể cậu sẽ nhận được, hoặc không. Nhưng ít nhất, tớ đã nói được điều muốn nói.”
Vy bỏ thư vào hòm. Khi cánh cửa sắt khép lại, một giọt nước mắt rơi xuống bàn tay nhỏ bé.
Gió chiều thổi nhẹ, mùi hoa phượng vẫn nồng nàn. Từ xa, tiếng ve vẫn râm ran, như hát khúc tạm biệt của tuổi thơ.
Cô bé quay bước về nhà, trong lòng chỉ còn lại một khoảng trống, nơi cậu nhóc nghịch ngợm từng tồn tại.
Vài ngày sau, trong hộp thư nhà Minh An – nơi mới chủ chưa đến nhận – lá thư nhỏ màu hồng vẫn nằm im. Trên bì thư, chữ viết nguệch ngoạc của một cô bé mười hai tuổi:
“Gửi Minh An – người bạn hàng xóm hay chọc tớ cười.”
Gió thổi, cánh thư khẽ rung, nhưng chẳng ai đọc được.
Ba năm sau, lá thư ấy bị thất lạc khi căn nhà cũ được sang tay. Nhưng lời hứa “tớ sẽ bảo vệ cậu” vẫn nằm sâu trong tim hai đứa trẻ năm nào – chỉ chờ một ngày, được nhớ lại giữa dòng đời tấp nập.
Dưới tán phượng, những cánh hoa rơi đỏ cả ký ức.
Vy khẽ thì thầm:
– Cậu đi đâu rồi, Minh An?