năm tháng bên em

Chương 9: Người mới xuất hiện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa thu năm ấy, trường trung học đón thêm một số học sinh mới chuyển về từ nơi khác. Trong số ấy, nổi bật nhất là một cô bạn gái có mái tóc đen dài, dáng người mảnh mai và nụ cười rạng rỡ. Cô tên Khánh Linh.

Ngay từ buổi đầu tiên, Khánh Linh đã gây chú ý với cả lớp. Cô thông minh, hoạt bát, lại nói chuyện dễ gần. Chẳng mấy chốc, Linh nhanh chóng hòa nhập và trở thành tâm điểm trong nhiều cuộc trò chuyện.

Với Quân, Linh là một sự xuất hiện bất ngờ. Khác với An – dịu dàng, điềm tĩnh – Linh lại sôi nổi, luôn khiến người khác bật cười với những câu nói dí dỏm. Và thế là, dù không muốn, Quân cũng bắt đầu dành nhiều thời gian nói chuyện với Linh.

Điều này, tất nhiên, không thoát khỏi ánh mắt của An.

Khi khoảng cách bắt đầu xuất hiện

Giờ ra chơi, Quân thường cùng Linh chơi bóng rổ hoặc bàn tán chuyện trên lớp. An thì ngồi dưới gốc bàng, đọc sách hoặc trò chuyện cùng vài bạn gái khác. Mỗi lần nhìn thấy Quân cười đùa bên Linh, trong lòng An lại dấy lên một cảm giác khó chịu khó gọi tên.

Một hôm, An hỏi:

– Hình như dạo này cậu thân với Linh nhỉ?

Quân gãi đầu:

– Ừ, Linh chơi thể thao cũng giỏi, lại hay giúp tớ trong mấy bài tập.

– Vậy à. – An đáp, giọng bình thản, nhưng mắt lại buồn.

Quân không nhận ra. Cậu chỉ nghĩ An đang mệt vì học nhiều. Thế là khoảng cách nhỏ nhoi bắt đầu hình thành, dù cả hai vẫn đi học về cùng nhau mỗi ngày.

Lời tỏ tình vụng về

Khánh Linh vốn thẳng thắn. Một buổi chiều sau giờ học nhóm, Linh bất ngờ nói với Quân:

– Này, tớ thích cậu.

Quân sững người, quả bóng rơi khỏi tay. Linh cười, ánh mắt kiên định:

– Cậu không cần trả lời ngay đâu. Tớ chỉ muốn cậu biết.

Từ hôm đó, Quân rơi vào trạng thái bối rối. Cậu chưa từng nghĩ sẽ có người thích mình theo cách ấy. Và trong một thoáng, cậu thấy mình được “chú ý” – điều mà tuổi mười lăm dễ dàng say mê.

An không biết chuyện Linh tỏ tình, nhưng cô bé nhận ra Quân thay đổi: cậu ít sang nhà cô học hơn, thường viện cớ bận.

Lần cãi vã lớn đầu tiên

Một buổi tối, An chủ động sang tìm Quân để ôn bài kiểm tra. Nhưng khi đến nơi, cô bắt gặp Quân và Linh đang ngồi cùng nhau ở hiên nhà, vừa làm bài tập vừa cười nói.

An đứng khựng lại. Trái tim như bị ai bóp nghẹt. Cô quay lưng định bỏ đi, nhưng Quân đã phát hiện.

– An! – Quân gọi. – Sao cậu lại ở đây?

An cắn môi:

– Tớ tưởng chúng ta sẽ học chung. Nhưng xem ra cậu có người khác rồi.

– Không phải như cậu nghĩ đâu… – Quân lúng túng.

– Thế thì là gì? – Giọng An run run. – Cậu có biết dạo này cậu khác lắm không? Cậu bỏ mặc tớ, trong khi…

An nghẹn lại, không nói tiếp. Nước mắt rưng rưng.

Quân luống cuống:

– An, tớ xin lỗi. Nhưng Linh chỉ là bạn thôi…

– Bạn? – An cười chua chát. – Quân, cậu từng hứa sẽ không bỏ rơi tớ. Vậy mà giờ thì sao?

Nói rồi, An bỏ chạy, để lại Quân đứng lặng giữa đêm tối, lòng trống rỗng.

Những ngày lạnh nhạt

Từ hôm đó, An và Quân ít nói chuyện hẳn. Trên lớp, An thường ngồi cùng nhóm bạn gái, tránh ánh mắt Quân. Còn Quân thì cố gắng bắt chuyện nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Khánh Linh nhận ra sự căng thẳng ấy, nhưng vẫn vô tư như không có chuyện gì. Có lúc, Linh còn nhắc khéo:

– Quân, cậu với An giận nhau à? Nhìn buồn cười thật.

Quân chỉ cười gượng, không đáp. Trong lòng, cậu nhớ An da diết, nhưng cái tôi tuổi mới lớn khiến cậu không chịu cúi đầu xin lỗi thêm lần nữa.

An cũng vậy. Cô bé đêm nào cũng lật lại cuốn nhật ký, viết những dòng chữ đẫm nước mắt:

“Quân không còn là Quân của mình nữa. Nhưng sao mình vẫn nhớ cậu ấy đến thế?”

Buổi học dưới mưa

Một chiều trời đổ mưa, lớp bị kẹt lại vì không ai mang ô. Thầy giáo bảo học sinh ngồi lại học nhóm. Nam ngồi cạnh An, giúp cô giải một bài Toán khó. Quân ngồi xa, nhìn cảnh đó, trong lòng dậy sóng.

Không chịu nổi, Quân đứng dậy, tiến lại:

– An, bài này tớ cũng biết. Để tớ giảng cho.

Nam ngạc nhiên, nhường chỗ. Quân cầm bút, viết lên bảng con. Dù hơi run, nhưng cậu đã giải xong. An ngẩng đầu, bất giác mỉm cười:

– Cậu tiến bộ thật.

Câu nói ấy như ánh sáng xua tan mây mù. Quân nhìn An, tim thắt lại. Trong thoáng chốc, cả hai như trở về khoảng thời gian chỉ có mình họ.

Lời hứa được nhắc lại

Tối hôm ấy, Quân chờ An ở cổng nhà. Khi cô bước đến, cậu nói khẽ:

– An… tớ xin lỗi. Tớ không muốn cậu buồn vì tớ.

An im lặng, gương mặt dịu lại.

– Tớ nhớ lời hứa từ nhỏ. – Quân tiếp. – Rằng tớ sẽ luôn ở bên cậu. Hãy tin tớ, dù có ai xuất hiện, tớ cũng không bỏ rơi cậu đâu.

Nước mắt An lăn dài, nhưng lần này là vì hạnh phúc. Cô gật đầu, khẽ đáp:

– Tớ tin cậu. Nhưng cậu đừng để tớ thất vọng nữa nhé.

Quân mỉm cười, siết chặt tay An. Trong đêm thu mát lạnh, lời hứa năm xưa lại vang vọng, như một sợi dây nối liền hai trái tim non nớt nhưng chân thành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×