năm tháng bên em

Chương 8: Mùa hạ năm mười lăm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa hè năm lớp 8 đến cùng tiếng ve sầu râm ran và những tán phượng đỏ rực góc sân trường. Cái nắng chói chang của miền quê khiến sân trường như dát vàng. Học trò thì nôn nao, vừa muốn nghỉ hè vừa lưu luyến những ngày bên bạn bè.

An và Quân bước sang tuổi mười lăm. Cả hai không còn là những đứa trẻ vụng về như hồi tiểu học nữa. An cao hơn, dáng người thiếu nữ bắt đầu hiện rõ. Mái tóc dài buộc gọn, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn lấp lánh sự trong sáng. Quân cũng thay đổi: cao lớn hơn, vai rộng hơn, nước da rám nắng vì những ngày chơi thể thao.

Với An, mỗi khi nhìn sang Quân, cô bé bỗng thấy tim đập nhanh hơn. Còn với Quân, mỗi lần bắt gặp ánh mắt An, cậu lại vội quay đi, giả vờ mải nhìn trời, nhìn bóng, nhưng trong lòng thì xao động không yên.

Những lá thư không gửi

An bắt đầu có thói quen viết những mẩu giấy nhỏ, ghi lại cảm xúc của mình. Trong ngăn bàn, cô cẩn thận cất từng tờ giấy:

“Hôm nay Quân giúp mình làm Toán. Cậu ấy cố tỏ ra không quan tâm, nhưng rõ ràng đã tập trung lắm.”

“Lúc đi học về, trời gió, tóc mình bay vướng vào mặt Quân. Tim mình đập loạn cả lên.”

Những dòng chữ ấy An chưa bao giờ dám đưa cho Quân. Chúng chỉ là bí mật nhỏ, giống như một cuốn nhật ký khác. Nhưng chính những mẩu giấy ấy khiến cô bé nhận ra: tình bạn đã dần hóa thành tình cảm.

Sự xuất hiện của Nam

Nam vẫn là một nhân tố nổi bật trong lớp. Học giỏi, chơi thể thao cũng tốt, lại luôn cởi mở, Nam nhanh chóng trở thành hình mẫu nhiều bạn nữ thầm thích. An thường được Nam hỏi bài, đôi lúc còn được nhờ giải thích những đề khó.

Một lần, trong giờ ra chơi, Nam ghé sát tai An nói nhỏ:

– An, tớ nghĩ cậu rất giỏi. Nếu thi học sinh giỏi năm sau, chắc chắn cậu sẽ làm được.

An cười, hơi ngượng:

– Cậu khen quá rồi.

Cảnh tượng ấy lọt vào mắt Quân. Cậu nắm chặt quả bóng rổ trong tay, bực bội ném mạnh xuống đất. Tiếng bóng dội vang cả sân, khiến vài bạn nhìn sang.

Khi An chạy lại hỏi:

– Quân, cậu sao thế?

Cậu đáp gọn lỏn:

– Không sao.

Nhưng trong tim Quân dấy lên một nỗi sợ mơ hồ: sợ An sẽ thích Nam, sợ một ngày nào đó mình bị bỏ lại phía sau.

Lời nói dỗi hờn

Buổi chiều, hai đứa đi học về. An vui vẻ kể:

– Nam bảo tớ nên đăng ký thi học sinh giỏi Toán. Cậu ấy còn hứa sẽ cho tớ mượn tài liệu.

Quân dừng lại, giọng cộc cằn:

– Cậu thích Nam lắm nhỉ?

An ngạc nhiên:

– Cậu nói gì thế? Nam chỉ giúp tớ học thôi.

– Giúp? Lúc nào cậu cũng nhắc đến Nam! – Quân bực bội. – Hay cậu thấy tớ kém quá, không bằng cậu ấy?

An sững người. Một thoáng buồn hiện trong mắt cô bé.

– Tớ chưa bao giờ nghĩ thế. Nhưng nếu cậu cứ so sánh như vậy, tớ giận thật đấy.

Nói rồi, An quay bước, bỏ Quân lại giữa con đường đầy nắng. Cậu nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ấy, lòng quặn thắt. Mình đã lỡ lời rồi…

Cơn mưa mùa hạ

Tối hôm đó, trời bất chợt mưa rào. Quân không kìm được, cầm ô chạy sang nhà An. Gõ cửa mãi, cuối cùng An mới ra. Gương mặt cô bé vẫn còn vương vẻ giận dỗi.

– An… tớ xin lỗi. – Quân ấp úng. – Tớ không nên nói thế.

An im lặng. Tiếng mưa rơi ào ào trên mái hiên. Cuối cùng cô bé thở dài:

– Tớ chỉ muốn cậu hiểu. Dù ai có giỏi thế nào, thì với tớ, cậu vẫn đặc biệt nhất.

Quân sững người. Câu nói ấy làm tim cậu rung lên. Cậu cầm tay An, siết chặt:

– Vậy… cậu hứa là không bỏ rơi tớ nhé?

An mỉm cười, đôi mắt trong veo dưới ánh đèn vàng:

– Tớ hứa.

Ngoài kia, cơn mưa vẫn rơi, nhưng trong hiên nhà nhỏ, một lời cam kết ngây thơ lại được thắp sáng.

Những rung động khó gọi tên

Từ hôm đó, Quân thay đổi. Cậu chăm học hơn, không còn bỏ bê bài vở. Cậu muốn chứng minh cho An thấy rằng mình cũng xứng đáng. An thì ngày càng dịu dàng, luôn ở bên động viên cậu.

Những buổi tối cùng học bài, đôi khi cả hai im lặng rất lâu, nhưng im lặng ấy không hề khó chịu. Nó giống như một sợi dây vô hình, kết nối hai trái tim đang lớn dần.

Có lúc, Quân nhìn sang, thấy An cúi đầu chăm chú viết, mái tóc xõa che nửa gương mặt. Trong lòng cậu dâng lên một cảm xúc ấm áp, vừa muốn giữ chặt, vừa sợ đánh mất.

An cũng vậy. Chỉ cần Quân cười, cô bé thấy cả thế giới bừng sáng. Chỉ cần Quân buồn, tim cô lại nặng trĩu. Nhưng cả hai vẫn chưa đủ can đảm để gọi tên cảm xúc ấy – họ chỉ biết giữ nó như một bí mật trong trẻo của tuổi mười lăm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×