Buổi sáng Sài Gòn cuối tháng tám, nắng như mật đổ xuống vỉa hè, ánh lên trên những tấm kính cao tầng vừa rửa sạch. Xe buýt đông nghịt, Hạ Vy ngồi ép sát vào cửa sổ, tay nắm chặt tấm bản đồ thành phố nhàu nát. Từ miền Trung xa xôi, cô vừa đặt chân đến đây tối qua – thành phố của cơ hội, của ước mơ, và cũng là nơi khiến trái tim cô đập loạn vì sợ.
“Đại học Truyền thông Sài Gòn – điểm đến cuối cùng,” giọng bác tài vang lên. Vy vội kéo balo, bước xuống. Cổng trường sừng sững trước mắt, tấm biển xanh chữ trắng sáng lóa dưới nắng. Người ra người vào tấp nập, ai cũng rạng rỡ như thể thế giới này thuộc về họ. Vy nuốt khan, tự nhủ: “Rồi mình cũng sẽ quen thôi.”
Cô điền tên vào phiếu điểm danh tân sinh viên, giọng run run khi nói chuyện với cô hướng dẫn viên. Bên cạnh, một giọng nam trầm nhẹ vang lên:
– “Bạn rớt giấy tờ rồi kìa.”
Vy cúi xuống, tờ giấy báo nhập học đang bay lượn trên nền gạch. Một bàn tay nhặt lên trước cô. Chàng trai cao hơn cô nửa cái đầu, mái tóc hơi rối, nụ cười nghiêng như gió.
– “Mới vô trường à?” – anh hỏi.
– “Ừ… mình là Hạ Vy, khoa Truyền thông.”
– “Trùng hợp ghê, mình cũng khoa đó. Minh Quân.”
Họ cùng xếp hàng lấy hồ sơ. Quân nói nhiều, giọng nhẹ như thể Sài Gòn cũng nhỏ lại theo từng câu chữ. Vy nghe anh kể về những quán cà phê quanh trường, về những buổi làm phim ngắn, về việc anh từng trượt môn vì mải làm clip cho câu lạc bộ. Cô chỉ mỉm cười, thi thoảng gật đầu, nhưng trong lòng lại thấy dễ chịu lạ thường.
Buổi trưa, trời đổ mưa. Mưa Sài Gòn đến nhanh như chớp mắt, ướt đẫm cả sân trường. Vy đứng nép dưới mái hiên, ôm túi tài liệu trước ngực, nhìn dòng người hối hả chạy trú. Quân đi ngang qua, cười:
– “Không mang áo mưa hả?”
– “Mình chưa kịp mua.”
– “Đi chung nè, mình có hai cái.”
Anh chìa ra chiếc áo mưa xanh, nửa đùa nửa thật:
– “Yên tâm, mình không tính tiền.”
Vy bật cười – nụ cười đầu tiên trong ngày dài mệt mỏi. Cả hai che chung áo mưa, chạy ra bến xe. Mưa tạt vào mặt, lạnh nhưng vui, như thể Sài Gòn đang dang tay chào đón.
Đến trạm xe buýt, Quân vội giũ nước khỏi áo, rồi hỏi:
– “Bạn trọ ở đâu?”
– “Gần chợ Bà Chiểu, mới thuê sáng nay.”
– “Ồ, chỗ đó xa trường lắm đó. Để hôm nào mình chỉ bạn tuyến xe gần hơn.”
Vy gật đầu, cảm thấy ngại vì sự nhiệt tình của người mới quen. Khi xe đến, cô quay lại, chỉ kịp thấy Quân đứng giữa màn mưa, tay giơ lên vẫy, nụ cười nhòe theo những giọt nước rơi.
Trên xe, Vy tựa đầu vào cửa kính, nhìn thành phố trôi qua mờ ảo. Tiếng còi, tiếng mưa, tiếng người… tất cả như một bản nhạc hỗn độn. Nhưng giữa những âm thanh ấy, hình ảnh Quân vẫn hiện lên rõ nét. Cô không biết tại sao, nhưng trong khoảnh khắc đó, có điều gì đó khẽ lay động – vừa mong manh, vừa lạ lẫm.
Tối hôm ấy, trong căn phòng trọ nhỏ, Vy mở laptop, viết vào nhật ký dòng đầu tiên ở Sài Gòn:
“Ngày đầu tiên – mình đã gặp một người lạ, giữa thành phố xa lạ. Có lẽ, đây là khởi đầu của điều gì đó…”
Ngoài kia, mưa vẫn rơi lách tách lên mái tôn, như thể thành phố đang mỉm cười, chúc mừng cho một câu chuyện vừa mới bắt đầu.