năm tháng sai giờ

Chương 1: Trở về Đà Lạt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn gió đầu đông tràn qua con đèo Mimosa, mang theo hơi sương và mùi thông lạnh quen thuộc. Minh An ngồi trên chuyến xe giường nằm, mắt nhìn ra khung cửa kính mờ, lòng bàn tay siết chặt chiếc máy ảnh cũ. Bốn năm — không dài nhưng đủ để mọi thứ đổi khác. Chỉ có Đà Lạt vẫn thế, vẫn lạnh, vẫn mờ, vẫn khiến người ta nhớ nhung đến nghẹn.

Xe dừng ở bến. Anh kéo vali, khoác áo, bước xuống giữa màn sương trắng như sữa. Tiếng gió lùa qua những mái nhà, tiếng còi xe thưa thớt trong sớm tinh mơ. Đà Lạt chào anh bằng hơi thở dịu dàng, cũng như lần đầu anh đến – chỉ khác là lần này, trong lòng anh không còn háo hức mà đầy e dè.

Minh An thuê lại căn phòng nhỏ trên dốc Trần Hưng Đạo – nơi trước kia anh và Vy từng sống một năm ngắn ngủi. Phòng vẫn còn dấu vết quen: vết nứt nhỏ ở tường, khung cửa sổ gỗ màu nâu sậm, và chiếc rèm vải mỏng cô từng chọn. Mọi thứ như thể chỉ mới hôm qua. Anh đứng lặng, chạm tay lên bức tường lạnh, một cảm giác buồn thăm thẳm dâng lên.

Trên bàn, anh đặt xuống một tập ảnh — những bức anh chụp khắp nơi suốt bốn năm qua. Những ngọn núi xa xôi, những gương mặt lạ, nhưng không có tấm nào khiến anh thấy đủ. Anh trở về Đà Lạt không chỉ để tổ chức triển lãm ảnh “Những khung trời đã mất”, mà còn vì chính một khung trời đã mất – là cô.

Chiều hôm đó, anh đi dạo quanh hồ Xuân Hương. Mặt hồ tĩnh lặng phản chiếu mây trời. Từng cặp đôi đạp xe, từng người bán hoa dạo. Anh giơ máy lên chụp, nhưng bức ảnh nào cũng thiếu ánh sáng. Anh thở ra, mỉm cười nhạt: “Chắc thiếu người trong khung.”

Khi trời bắt đầu đổ sương, Minh An dừng chân trước một quán cà phê nhỏ nằm bên hồ Tuyền Lâm. Tấm biển gỗ viết tay: “Mộc – Coffee & Memory.” Cái tên khiến anh chần chừ, rồi như một thói quen, anh đẩy cửa bước vào. Tiếng chuông gió reo nhẹ, mùi cà phê rang hòa cùng hương gỗ thông.

Đằng sau quầy, một dáng người quen thuộc đang cúi xuống lau ly. Ánh sáng chiều hắt lên gương mặt ấy — vẫn đôi mắt sâu, hàng mi dài, vẫn nụ cười nhạt từng khiến tim anh run lên mỗi sáng.

Vy.

Cô ngẩng lên, sững lại. Trong khoảnh khắc, cả không gian như ngừng thở. Tiếng nhạc nền khe khẽ rơi vào khoảng lặng giữa hai người. Không ai nói gì. Minh An chỉ khẽ gật đầu, còn Vy mím môi, đặt chiếc ly xuống.

“Anh… lâu rồi nhỉ?” – giọng cô trầm, vẫn nhẹ nhàng như gió.

“Ừ. Bốn năm.” – Anh đáp, cười nhạt. “Đà Lạt vẫn lạnh như vậy.”

“Còn anh thì vẫn không mang áo ấm.” – Cô thoáng cười, nhưng trong ánh mắt là muôn vàn ký ức.

Anh ngồi xuống góc cửa kính, gọi một ly cà phê đen. Vy quay đi, tay khẽ run khi rót nước. Mùi cà phê thơm lừng, lan trong không khí ẩm. Ngoài kia, sương rơi dày hơn, phủ mờ cả mặt hồ.

“Anh quay lại… vì công việc à?” – cô hỏi, khi đặt ly cà phê xuống bàn.

“Ừ. Triển lãm ảnh.” – Anh nhìn cô. “Nhưng chắc cũng vì… Đà Lạt.”

Vy không hỏi thêm. Cô biết, “Đà Lạt” trong câu nói ấy không chỉ là thành phố.

Họ ngồi im, chỉ nghe tiếng gió khẽ qua mái hiên. Trong gương, hình ảnh hai người phản chiếu – xa cách một quãng bàn nhỏ nhưng dường như là cả bốn năm.

Khi anh rời đi, Vy khẽ gọi:

“Minh An… Anh vẫn giữ chiếc máy ảnh cũ à?”

Anh quay lại, mỉm cười. “Nó vẫn chụp được, chỉ là thiếu người trong khung hình.”

Cánh cửa khép lại. Tiếng chuông gió lại vang.

Ngoài kia, sương phủ kín mặt hồ.

Đà Lạt – vẫn thế.

Chỉ có họ – đã khác.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×