Buổi sáng hôm ấy, không gian triển lãm mang một màu sắc vừa quen vừa lạ. Tên triển lãm được in trên tấm băng rôn lớn: “Những khung trời đã mất”, những đường nét tối giản nhưng vẫn gây ấn tượng mạnh mẽ với người xem. Khách tham quan tấp nập, ai nấy đều tò mò muốn nhìn tận mắt những bức ảnh đang gây xôn xao dư luận những ngày gần đây.
Vy đứng ở góc phòng, trái tim như nhảy từng nhịp. Cô nhìn bức ảnh của mình được treo ở trung tâm, ánh sáng hắt lên khiến từng chi tiết trở nên sống động hơn bao giờ hết. Bức ảnh chụp một khoảng trời lúc hoàng hôn, màu cam rực rỡ phản chiếu trên mặt hồ tĩnh lặng. Có điều gì đó vừa thân thuộc vừa lạ lẫm khiến người xem phải dừng lại, ngắm nghía như thể họ nhìn thấy một phần ký ức của chính mình.
Một nhóm khách bước đến gần bức ảnh, thì thầm bàn tán. “Cảnh này… giống như tôi từng thấy ở một nơi nào đó…” – một người lẩm bẩm. Cô nghe thấy những lời khen xen lẫn sự thắc mắc, đôi mắt họ ánh lên sự tò mò và ngạc nhiên. Vy hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh. Cô biết, bức ảnh này không chỉ là nghệ thuật – mà còn là câu chuyện cô muốn kể, những ký ức cô đã cất giữ trong lòng bấy lâu.
Một người phóng viên tiến đến, máy quay lia khắp phòng. “Chúng tôi nghe nói đây là tác phẩm nổi bật nhất trong triển lãm. Bạn có thể chia sẻ cảm xúc khi bức ảnh được trưng bày ở vị trí trung tâm không?” Vy hơi bối rối, nhưng rồi nở nụ cười: “Đây là một phần trong hành trình của tôi. Mỗi bức ảnh là một khoảnh khắc, một ký ức tôi muốn lưu giữ… và cũng muốn mọi người cùng chiêm nghiệm.”
Trong khi đó, những ánh mắt khác không ngừng dõi theo bức ảnh. Một vài người dừng lại, cúi sát để ngắm kỹ từng chi tiết. Có cả những người xúc động, lặng lẽ chụp hình hoặc ghi chú lại. Vy nhận ra, nghệ thuật đôi khi không cần giải thích quá nhiều – nó chạm tới trái tim người xem theo cách riêng của nó.
Khi triển lãm kết thúc, Vy đứng một mình trước bức ảnh lần cuối. Cô cảm nhận được niềm tự hào xen lẫn một chút bối rối. “Mình đã làm được…” – cô thầm nhủ. Không chỉ là bức ảnh, mà còn là hành trình cô bước ra từ quá khứ, để những khung trời đã mất không còn là bí ẩn nữa, mà trở thành cầu nối giữa ký ức và hiện tại.