năm tháng sai giờ

Chương 9: Người thứ ba xuất hiện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Đà Lạt hửng nắng hiếm hoi. Sương tan chậm trên những tán thông, mặt hồ lăn tăn phản chiếu ánh vàng mỏng. Minh An ra phố, định ghé quán cà phê ven hồ như thói quen, nhưng vừa đẩy cửa bước vào, anh khựng lại.

Vy đang ngồi đó — cùng một người đàn ông khác.

Anh ta mặc sơ mi trắng, dáng cao, gương mặt điềm tĩnh, đang mỉm cười nói gì đó khiến Vy bật cười. Nụ cười ấy — trong trẻo và bình yên, thứ mà Minh An đã từng giữ, giờ lại khiến tim anh thắt lại.

Anh chọn bàn phía góc, đủ xa để không bị chú ý, nhưng vẫn nghe được tiếng họ trò chuyện. Vy nói về công việc, về những chuyến đi sắp tới, giọng nhẹ như sương. Người đàn ông kia chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đặt tay lên tay cô một cách tự nhiên.

Khoảnh khắc ấy, Minh An nhận ra — có lẽ anh đã thật sự đi lạc khỏi đời cô rồi.

– Anh uống gì ạ? – Tiếng phục vụ kéo anh về thực tại.

– Cho tôi đen đá.

– Dạ, quán chỉ có cà phê nóng thôi anh.

– À… vậy cũng được.

Ly cà phê đặt xuống, khói bốc nhẹ. Mùi cà phê Đà Lạt vẫn quen thuộc, nhưng hôm nay lại đắng hơn mọi khi.

Một lát sau, Vy nhìn thấy anh. Cô hơi sững người, rồi cười, kéo người đàn ông kia đứng dậy bước đến.

– Anh An, đây là Quân – bạn trai em.

– Chào anh, tôi nghe Vy kể nhiều về anh. Anh là nhiếp ảnh gia, đúng không? – Quân chìa tay, nụ cười chân thành.

Minh An siết tay anh ta, một cách lịch sự.

– Vâng. Tôi chỉ chụp cho vui thôi.

– Triển lãm của anh hôm trước rất ấn tượng. Bức ảnh treo giữa sảnh trung tâm… là Vy chứ? – Quân hỏi, ánh mắt xen chút ngưỡng mộ.

Minh An cười, cố giấu sự run nhẹ nơi bàn tay.

– Ừ, là Vy. Nhưng đó là chuyện cũ rồi.

Vy im lặng. Một làn gió thổi qua, làm tấm rèm cửa khẽ lay. Tiếng chuông gió leng keng, mỏng manh như ký ức.

Ba người ngồi nói chuyện một lúc. Quân kể về công việc ở Sài Gòn, về dự định mở chi nhánh ở Đà Lạt. Vy thỉnh thoảng nhìn Minh An, ánh mắt lẩn tránh, như sợ điều gì đó bị lộ ra trong khoảnh khắc.

Khi Quân ra ngoài nghe điện thoại, Minh An khẽ nói:

– Anh ta tốt với em thật đấy.

Vy gật đầu, không nhìn anh. – Ừ, tốt lắm. Em nợ anh ta nhiều thứ… hơn cả tình yêu.

– Còn anh? – Minh An hỏi, giọng thấp. – Em có còn nhớ chút gì về anh không?

Vy khẽ cười. – Anh An à, người ta không quên nhau vì hết thương. Mà vì phải sống tiếp.

Câu nói ấy rơi xuống giữa không gian, nhẹ mà nặng. Minh An mím môi, đưa mắt nhìn ra hồ. Mặt nước phẳng lặng như chưa từng có sóng, nhưng trong lòng anh, tất cả đang dậy lên âm thầm.

Khi họ rời quán, Quân khoác áo lên vai Vy, cẩn thận kéo lại cổ áo cho cô. Minh An chỉ đứng lặng nhìn, không tiến lại, không nói thêm lời nào.

Bóng hai người khuất dần trong sương mờ buổi trưa, để lại anh một mình giữa quán vắng. Ly cà phê đã nguội, nhưng anh vẫn chưa uống.

Anh nhận ra — có những người ta yêu, chỉ có thể giữ lại trong ảnh.

Và có những buổi sáng, dù nắng có lên, vẫn chẳng đủ xua đi mưa trong lòng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×