nắng ấm sau mưa

Chương 1: Ngày mưa ấy – cuộc chạm mặt không ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời Hà Nội cuối tháng tư như một cô gái khó chiều: sáng nắng chang chang, trưa thì âm u, đến chiều bất ngờ đổ mưa như trút nước. Cơn mưa bất chợt làm dòng người hối hả trên phố càng trở nên hỗn loạn. Những chiếc xe máy chen chúc dưới mái hiên, những chiếc ô bung ra vội vàng, còn ai đó chỉ biết cúi đầu chạy thật nhanh tìm một chỗ trú chân.

Trong quán cà phê nhỏ nằm ở góc phố Yên Phụ, Lan Hương đang vội vàng bước vào, áo sơ mi dính đầy nước mưa. Cô kéo vội mái tóc dài đã ướt sũng sang một bên, thở hổn hển. Hôm nay là buổi phỏng vấn quan trọng cho công việc mới, vậy mà cô lại gặp mưa giữa đường. Nhìn đồng hồ, cô biết chắc mình sẽ muộn, ít nhất là mười lăm phút.

Lan Hương chưa bao giờ thích mưa. Với cô, mưa gợi lại quá nhiều kỷ niệm buồn: cái ngày bố mẹ cãi vã dữ dội nhất cũng là ngày mưa to; cái ngày cô nhận tin đỗ đại học nhưng lại không có ai chia sẻ cũng là một ngày mưa tầm tã. Mưa đối với cô chẳng lãng mạn chút nào, chỉ khiến lòng người thêm nặng nề.

Cô kéo ghế ngồi xuống sát cửa kính, đặt túi xách lên bàn, lục tìm khăn giấy để lau sơ mái tóc. Bên ngoài, những hạt mưa va vào cửa kính tạo nên những vệt dài mờ ảo. Trong không gian nhỏ bé, mùi cà phê quyện cùng mùi gỗ cũ kỹ khiến lòng người phần nào dịu xuống.

“Xin lỗi, ghế này có ai ngồi chưa?” – một giọng trầm ấm vang lên từ phía sau.

Lan Hương ngẩng lên. Trước mặt cô là một chàng trai cao ráo, dáng người gọn gàng trong chiếc sơ mi trắng, tay cầm cốc cà phê nóng. Khuôn mặt anh không hẳn đẹp kiểu diễn viên, nhưng có nét gì đó thu hút kỳ lạ: ánh mắt sâu thẳm, sống mũi cao và nụ cười thoáng qua đủ làm người khác thấy ấm áp.

“À… không, anh ngồi đi.” – Hương hơi ngập ngừng, rồi kéo chiếc ghế bên cạnh ra.

Anh gật đầu cảm ơn, rồi ngồi xuống. Trong khoảnh khắc đó, Hương cảm thấy như vừa kéo một người xa lạ bước vào thế giới nhỏ bé riêng tư của mình.

Khoảng lặng đầu tiên hơi gượng gạo. Hương cúi xuống mở điện thoại, cố tỏ ra bận rộn để tránh ánh mắt của người đối diện. Nhưng trong lòng, cô lại hơi tò mò. Người đàn ông này trông quen quen, dường như đã gặp ở đâu rồi…

“Cô cũng ghét mưa à?” – anh bất ngờ cất tiếng.

Hương ngạc nhiên ngẩng đầu: “Sao anh biết?”

“Nhìn cách cô thở dài, nhìn ra ngoài cửa kính là biết rồi. Người yêu mưa thường cười một mình. Người ghét mưa thì nhăn mặt giống cô lúc nãy.” – Anh khẽ cười, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng.

Hương thoáng đỏ mặt, vừa buồn cười vừa hơi bực: “Anh để ý tôi kỹ thế?”

“À, chỉ là tình cờ quan sát thôi.” – Anh nhún vai, vẻ vô cùng tự nhiên.

Lần đầu tiên sau nhiều ngày căng thẳng, Hương bật cười thành tiếng. Tiếng cười làm không khí nhẹ hẳn đi.

“Cô đang vội à? Nhìn cô cứ nhìn đồng hồ mãi.” – anh hỏi tiếp.

“Ừm… tôi có một buổi phỏng vấn. Nhưng chắc trễ rồi.” – Hương thở dài.

“Công việc mới?”

“Ừ. Tôi vừa nghỉ chỗ cũ. Hy vọng lần này may mắn hơn.”

Anh im lặng vài giây, rồi đặt cốc cà phê xuống bàn: “Thật ra trễ một chút cũng không sao. Người ta thường để ý nội dung buổi phỏng vấn hơn là vài phút muộn, nếu cô thực sự có năng lực.”

“Anh nói nghe dễ dàng nhỉ.” – Hương khẽ mỉm cười, cảm thấy câu nói ấy như một lời động viên.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng Hương bỗng dấy lên một cảm giác lạ. Người đàn ông này… đúng kiểu người khiến người khác dễ dàng muốn tin tưởng.

Cơn mưa ngoài kia vẫn chưa có dấu hiệu ngớt. Tiếng mưa rơi đều đặn như một bản nhạc nền. Hai người – vốn chỉ là những kẻ xa lạ – lại bắt đầu nói chuyện như quen biết từ lâu.

Hương kể cho anh nghe về việc mình từng làm ở một công ty truyền thông nhưng áp lực quá lớn, phải nghỉ việc. Anh cũng chia sẻ đôi chút: anh tên là Minh Hoàng, là kiến trúc sư tự do, đôi khi cộng tác với vài công ty xây dựng. Công việc của anh khá tự do, nhưng cũng bấp bênh.

“Kiến trúc sư à? Nghe ngầu ghê.” – Hương tròn mắt.

“Ngầu thì có, nhưng mệt cũng nhiều. Thức đêm vẽ bản vẽ còn nhiều hơn sinh viên ôn thi.” – Hoàng cười, đưa tay xoa trán.

Họ cứ thế trò chuyện, không nhận ra thời gian trôi nhanh thế nào. Đến khi Hương nhìn lại đồng hồ, cô giật mình: “Trời ơi, tôi trễ mất rồi!”

Cô vội vàng đứng dậy, gom túi xách. Nhưng đúng lúc đó, cô phát hiện chiếc điện thoại không thấy đâu. Cô lục túi, lật ghế, rồi thậm chí còn quay lại quầy gọi nhân viên. Hoàng quan sát một lúc, rồi khẽ cười: “Có phải cái này không?”

Trong tay anh là chiếc điện thoại iPhone quen thuộc. Hóa ra lúc nãy Hương vô ý để quên trên quầy khi gọi đồ uống.

“Trời đất, may quá! Cảm ơn anh nhiều.” – Cô thở phào, mặt đỏ lựng vì ngượng.

“Không có gì. Nếu không nhắc, chắc cô lại tự trách cả ngày.” – Anh đưa điện thoại cho cô, ánh mắt thoáng chút ấm áp.

Hương lí nhí chào rồi chạy vụt ra ngoài trong cơn mưa vẫn còn lất phất. Bước chân cô gấp gáp, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác khác lạ. Gặp một người xa lạ trong một ngày mưa tưởng chừng xui xẻo… lại thấy lòng nhẹ nhõm đến kỳ lạ.

Tối hôm đó, khi Hương trở về phòng trọ, cô mới nhận ra một điều bất ngờ. Trong danh bạ điện thoại, có thêm một số lạ, ghi tên “Hoàng – Quán cà phê”.

Cô ngẩn người. Rõ ràng cô đâu có cho anh số điện thoại. Hay lúc nãy anh nhập vào khi trả lại máy cho cô?

Tim Hương khẽ đập nhanh. Không biết là nên khó chịu vì sự tự tiện ấy, hay thấy có chút… tò mò?

Ngoài kia, mưa đã tạnh từ lâu. Trên con phố nhỏ, những giọt nước còn đọng lại lấp lánh dưới ánh đèn vàng. Một ngày tưởng chừng ảm đạm, lại kết thúc bằng một khởi đầu không ngờ tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×