Sáng hôm sau, trời nắng nhẹ, bầu trời trong xanh khác hẳn cơn mưa xối xả của ngày hôm qua. Lan Hương thức dậy với tâm trạng lạ thường. Cô lơ mơ nhớ lại buổi chiều mưa ấy, nhớ lại cuộc trò chuyện kỳ lạ với người đàn ông tên Minh Hoàng trong quán cà phê nhỏ.
Cô vốn không tin vào cái gọi là “duyên số”, nhưng không hiểu sao hình ảnh anh lại cứ thoáng hiện trong đầu, từ nụ cười nhẹ nhàng cho đến ánh mắt trầm ấm. Đặc biệt là chuyện anh lặng lẽ lưu số điện thoại vào máy cô… điều đó khiến Hương vừa khó chịu vừa tò mò.
“Anh ta tự tiện thật!” – Cô lẩm bẩm một mình, rồi lại bất giác mỉm cười.
Trưa hôm đó, vì hồ sơ phỏng vấn hôm qua bị trì hoãn do mưa, Hương nhận được email thông báo chuyển lịch sang buổi chiều. Cô quyết định tranh thủ ngồi ôn lại tài liệu ở quán cà phê gần công ty.
Bước vào, cô không khỏi giật mình. Ở góc quen thuộc hôm qua, Minh Hoàng đang ngồi đó, trước mặt là laptop cùng tập bản vẽ dày cộp. Anh đang cúi đầu, ánh nắng xiên qua cửa kính hắt lên khuôn mặt góc cạnh.
“Thế giới này nhỏ đến vậy sao?” – Hương tự nhủ, lòng vừa bất ngờ vừa có chút… hồi hộp.
Cô chọn một bàn ở phía đối diện, không quá gần nhưng đủ để quan sát. Tuy nhiên, chưa kịp mở laptop thì giọng nói quen thuộc đã vang lên sau lưng:
“Trùng hợp quá. Cô cũng thích quán này à?”
Lan Hương quay lại, bắt gặp ánh mắt của anh. Không còn cách nào khác, cô đành gật đầu, cố giữ vẻ bình thản:
“Ừm, ở gần công ty tôi phỏng vấn, tiện nên ghé thôi.”
“Thế thì tốt. Cà phê ở đây ổn mà, không gian cũng yên tĩnh. Tôi hay làm việc ở đây.” – Hoàng kéo ghế ngồi xuống cạnh cô như thể đã quen từ lâu.
Hương hơi khựng lại: “Anh… có hơi tự nhiên quá không?”
Anh nhướng mày: “Chúng ta đã nói chuyện cả buổi hôm qua rồi, còn không đủ quen sao?”
“Nhưng… đó chỉ là tình cờ thôi.” – Hương phản bác yếu ớt.
Hoàng cười khẽ, không tranh luận nữa. Anh gọi thêm một ly latte cho cô, coi như lời mời. Sự tự tin và tự nhiên của anh khiến Hương vừa bối rối vừa không biết phải phản ứng thế nào.
Không khí dần thoải mái hơn khi cả hai bắt đầu trò chuyện. Hoàng hỏi thăm về buổi phỏng vấn hôm qua, Hương kể lại chuyện mình bị trễ giờ, may mắn là công ty khá thông cảm nên hẹn lại hôm nay.
“Có vẻ cô không hợp với mưa thật. Lần sau chắc phải mang ô bên mình.” – Anh vừa nói vừa gõ gõ lên tập bản vẽ.
Hương chống cằm: “Anh thì sao? Sao trưa nắng thế này lại ngồi làm việc ở quán cà phê?”
“Tôi quen rồi. Ở nhà thì dễ lười, đến công ty thì ồn ào. Ở quán thế này vừa có cà phê, vừa có không khí làm việc.”
“Anh đúng kiểu người cuồng công việc nhỉ.”
Hoàng bật cười: “Không hẳn. Chỉ là tôi thích cảm giác tập trung. Mà kiến trúc thì cần nhiều cảm hứng, đôi khi một bản vẽ ngồi cả ngày mới chỉ hoàn thiện được một chi tiết.”
Hương nhìn anh chăm chú, trong lòng thoáng dâng lên sự ngưỡng mộ. Một người đàn ông kiên nhẫn, có đam mê, lại nói chuyện rất tự nhiên… Đúng kiểu hình mẫu mà nhiều cô gái mơ ước.
Nhưng rồi cô tự nhắc mình: Mình chỉ vừa mới gặp, đừng nghĩ xa xôi.
Buổi chiều hôm ấy, khi Hương chuẩn bị rời quán để đến công ty, Hoàng bất ngờ lên tiếng:
“Cô có cần tôi đưa đi không? Tôi tiện đường.”
“Không cần đâu. Tôi tự đi được.” – Cô vội lắc đầu, trong lòng không hiểu sao hơi bối rối.
“Ừ, tùy cô. Nhưng nếu mai lại mưa, đừng quên ô.” – Anh cười, ánh mắt như có chút ẩn ý.
Ra khỏi quán, Hương vẫn cảm thấy tim đập nhanh. Cô tự hỏi: Sao mới gặp hai lần mà người này lại có thể dễ dàng bước vào cuộc sống mình như vậy?
Tối muộn, sau buổi phỏng vấn căng thẳng, Hương trở về phòng. Cô mở điện thoại, bất ngờ thấy một tin nhắn từ số “Hoàng – Quán cà phê”:
“Phỏng vấn ổn chứ? Đừng lo, tôi tin là cô sẽ làm tốt.”
Hương nhìn dòng chữ đơn giản ấy, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp lạ kỳ. Cô vốn quen với sự cô đơn, ít khi có ai hỏi han quan tâm, vậy mà bây giờ… một người đàn ông xa lạ lại khiến cô thấy được an ủi.
Cô không nhắn lại ngay, chỉ mỉm cười đặt điện thoại xuống. Ngoài kia, gió đêm khẽ thổi qua khung cửa sổ. Trong lòng Hương, có cái gì đó như một hạt mầm nhỏ bé đang khẽ nảy chồi.
Một người đàn ông lạ mặt, một quán cà phê quen thuộc, và một sự trùng hợp khó giải thích… phải chăng đây mới chỉ là khởi đầu của một câu chuyện dài?