nắng ấm sau mưa

Chương 10: Khoảng cách ngày càng lớn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mấy ngày trôi qua, Lan Hương cố gắng giữ nhịp sống bình thường, nhưng trong lòng cô không còn được như trước.

Tiệm sách vẫn mở cửa đều đặn, khách vẫn ra vào, Hương vẫn làm việc, vẫn mỉm cười, nhưng những người thân thiết đều nhận ra cô đang khác đi.

Chị chủ tiệm đôi lần hỏi:

“Hương, em có chuyện gì sao? Gần đây hay ngồi thẫn thờ lắm đấy.”

Hương chỉ cười gượng, trả lời một câu lấp lửng:

“Chắc em hơi mệt thôi ạ.”

Nhưng trong lòng cô biết rõ, mình mệt… vì những suy nghĩ rối bời về Hoàng.

Minh Hoàng không phải không cảm nhận được sự thay đổi ấy. Anh nhiều lần tìm Hương, muốn nói chuyện, muốn giải thích, nhưng cô luôn né tránh, lấy cớ bận hoặc mệt để không gặp.

Tối hôm đó, anh đứng trước cửa tiệm sách, gọi điện cho cô:

“Hương, ra ngoài một chút được không? Anh chờ ở đây.”

Hương đang ngồi trong phòng nghỉ, nghe tiếng chuông mà tim đập mạnh. Cô do dự vài giây, rồi cầm máy trả lời:

“Xin lỗi, hôm nay em bận thật sự. Để khi khác nhé.”

Giọng anh khàn xuống:

“Lúc nào em cũng bận… Hương, có phải em đang tránh anh không?”

Hương im lặng. Trong lòng cô muốn hét lên: Đúng, em đang tránh anh. Vì em sợ, sợ sẽ thấy mình không đủ niềm tin. Nhưng môi cô chỉ mấp máy, không thốt ra được câu nào.

Cuối cùng, cô cúp máy, ngồi sụp xuống ghế, nước mắt lăn dài.

Ngày hôm sau, tình cờ Hoàng gặp Linh Chi ở một buổi hội thảo kiến trúc.

Cô vẫn xinh đẹp, vẫn tự tin như trước. Thấy Hoàng, cô cười:

“Anh trông vẫn vậy, chẳng thay đổi chút nào. Chỉ có ánh mắt hình như đã mệt mỏi hơn.”

Hoàng cau mày: “Chi, tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ. Xin em đừng làm phiền đến Hương nữa.”

Linh Chi nghiêng đầu, nụ cười lấp lửng:

“Em chỉ quan tâm thôi. Dù sao thì… cô ấy cũng chưa đủ tin tưởng anh, đúng không?”

Hoàng siết chặt nắm tay, cảm giác bất lực dâng lên. Anh muốn phản bác, nhưng trong sâu thẳm, anh cũng lo sợ: có lẽ Linh Chi nói đúng.

Trong khi đó, Hương nhận được một tin nhắn khác từ số lạ:

Số lạ: “Hoàng và tôi vừa dự hội thảo cùng nhau. Anh ấy vẫn quan tâm tôi lắm, chỉ là không nói ra trước mặt cô thôi.”

Hương nhìn màn hình, trái tim chùng xuống. Cô cố tự nhủ: Đừng tin, đừng để bị tác động. Nhưng lý trí và con tim không đi cùng một hướng.

Cô không trả lời, chỉ tắt điện thoại, ôm gối nằm cuộn tròn trên giường. Cảm giác lạnh lẽo phủ lấy cô.

Ngày chủ nhật, Hoàng hẹn Hương ra công viên gần hồ nước.

Anh chuẩn bị sẵn một bó hoa nhỏ, trong lòng ôm hy vọng hàn gắn. Nhưng khi cô đến, gương mặt lạnh nhạt của Hương khiến mọi dự định của anh như sụp đổ.

Hoàng cầm bó hoa, đưa về phía cô:

“Cho em này. Anh biết dạo này em buồn, anh muốn…”

“Anh không cần phải làm thế.” – Hương cắt ngang, giọng nhẹ nhưng cứng rắn.

Hoàng sững lại, nhìn cô:

“Hương, em thật sự nghĩ anh và Linh Chi còn gì đó sao?”

Hương tránh ánh mắt anh:

“Em không biết… Nhưng em không chịu nổi khi cứ mãi bị ám ảnh bởi hình bóng người cũ. Mỗi khi thấy anh và cô ấy… em thấy mình thừa thãi.”

Hoàng đau đớn, nắm chặt tay cô:

“Em không thừa thãi gì cả. Người anh chọn là em, không phải ai khác. Nhưng nếu em không tin anh, anh phải làm sao?”

Hương ngẩng lên, trong đôi mắt đẫm nước là sự giằng xé:

“Hoàng… có những khoảng trống trong tim, không phải cứ muốn lấp đầy là lấp được. Em sợ rồi sẽ giống như cô ấy, cuối cùng cũng rời bỏ anh.”

Lời nói ấy như lưỡi dao cắt sâu vào lòng Hoàng. Anh buông tay, lùi một bước, ánh mắt u ám:

“Vậy là trong mắt em, anh không đáng tin đến thế sao?”

Hương không trả lời. Nước mắt rơi lã chã.

Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa hai người không còn là cảm giác mơ hồ nữa, mà đã thành một vách ngăn rõ ràng.

Sau buổi gặp đó, họ ít liên lạc hẳn. Tin nhắn thưa dần, những cuộc gọi cũng ít đi.

Hương vùi mình vào công việc ở tiệm sách, tìm cách lấp đầy khoảng trống. Nhưng càng bận rộn, cô càng thấy rõ: sự im lặng của Hoàng là nỗi đau lớn nhất.

Còn Hoàng, anh lao đầu vào công việc ở văn phòng kiến trúc, thức khuya dậy sớm để tránh suy nghĩ. Nhưng mỗi lần mở điện thoại, nhìn khung chat của Hương, ngón tay anh lại dừng thật lâu… rồi khép lại.

Một tối muộn, khi Hương đi ngang qua con phố quen, cô thấy Hoàng ngồi một mình trong quán cà phê góc đường. Trước mặt anh là ly cà phê đã nguội, ánh mắt xa xăm.

Tim Hương run lên, muốn bước vào, muốn ngồi xuống cạnh anh. Nhưng rồi, cô khựng lại khi thấy một bóng dáng quen thuộc – Linh Chi bước đến, ngồi đối diện Hoàng.

Hương lùi vội về phía sau, ẩn mình sau cánh cửa kính, trái tim đau thắt.

Trong khoảnh khắc ấy, cô biết: khoảng cách giữa mình và Hoàng… đã thật sự quá lớn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×