Buổi sáng hôm đó, Lan Hương thức dậy trong cảm giác nặng nề. Trời tháng mười trong xanh, nắng sớm len lỏi qua khung cửa, vàng dịu trên những chiếc rèm trắng. Bình thường, cảnh này khiến cô thấy dễ chịu, nhưng hôm nay thì khác.
Trong đầu cô cứ văng vẳng những lời Linh Chi nói hôm trước: “Trong tim anh ấy vẫn còn khoảng trống chưa ai lấp đầy. Cẩn thận, kẻo rồi lại thất vọng.”
Hương không muốn tin. Nhưng ánh mắt thoáng buồn của Hoàng khi nhắc đến quá khứ… lại như một minh chứng.
Ở tiệm sách, đồng nghiệp vẫn vui vẻ trò chuyện, khách hàng ra vào tấp nập. Nhưng Hương làm gì cũng mất tập trung. Đến khi khách hàng hỏi giá sách ba lần mà cô vẫn ngẩn người, chị chủ tiệm phải nhẹ nhàng nhắc:
“Hương này, em có chuyện gì không? Từ sáng đến giờ cứ thẫn thờ mãi.”
Cô cười gượng: “Dạ, không sao đâu ạ.”
Không sao ư? Chính cô cũng không biết.
Chiều hôm đó, Hoàng nhắn tin:
Hoàng: “Tối nay em rảnh không? Anh muốn đưa em đi xem triển lãm kiến trúc. Có vài bản thiết kế mới, anh nghĩ em sẽ thích.”
Hương: “Em… để xem đã. Hôm nay hơi mệt.”
Hoàng: “Nếu mệt thì anh mua cháo mang qua cho em nhé?”
Hương nhìn màn hình, trái tim run lên vì sự quan tâm của anh. Nhưng rồi hình ảnh Linh Chi lại hiện về: cô gái ấy từng có được sự dịu dàng này, từng ở cạnh anh như thế này… và cuối cùng họ vẫn chia tay.
Liệu cô có đi vào vết xe đổ đó không?
Cô gõ một dòng tin ngắn:
Hương: “Thôi, không cần đâu. Em nghỉ một lát là ổn mà.”
Hoàng đáp lại bằng một biểu tượng mặt cười, nhưng Hương vẫn cảm thấy xa cách trong chính lòng mình.
Tối đó, trong khi Hương đang cố tập trung đọc sách, thì điện thoại rung. Tin nhắn từ một số lạ:
Số lạ: “Cô đang ở cạnh Hoàng đúng không? Cô có biết, thật ra Hoàng và tôi chưa bao giờ kết thúc rõ ràng?”
Trái tim Hương thắt lại. Cô đọc đi đọc lại dòng tin, bàn tay run run. Số lạ… chắc chắn là Linh Chi.
Tin nhắn kế tiếp đến ngay sau đó:
Số lạ: “Anh ấy từng nói với tôi, nếu một ngày nào đó tôi quay lại, anh sẽ suy nghĩ. Cô nghĩ, một người như thế có đáng để tin không?”
Hương thẫn thờ. Cô muốn gọi cho Hoàng ngay lập tức để hỏi, nhưng lại sợ nghe được câu trả lời không mong muốn.
Cả đêm hôm đó, cô trằn trọc không ngủ. Mỗi khi nghĩ đến ánh mắt Hoàng nhìn mình, cô lại thấy ấm áp; nhưng ngay sau đó, lời Linh Chi như mũi kim đâm thẳng vào niềm tin vừa chớm nở.
Sáng hôm sau, Hương cố gắng bình thường khi gặp Hoàng. Anh hớn hở mang đến cho cô một chiếc bánh ngọt, nói là từ tiệm mới mở gần văn phòng anh.
“Thử xem, bánh này ngon lắm.” – Hoàng cười, đặt hộp bánh vào tay cô.
Hương gật đầu, miễn cưỡng mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau, Hoàng nhận ra sự khác lạ. Cô tránh né, không còn cái nhìn trìu mến như trước.
Anh cau mày: “Hương, em sao thế? Có chuyện gì giấu anh à?”
Cô lắc đầu: “Không… không có gì.”
Hoàng không tin. Nhưng anh cũng không muốn ép, chỉ khẽ thở dài: “Nếu có gì khiến em lo lắng, em hãy nói với anh. Anh không muốn giữa chúng ta có khoảng cách.”
Những lời ấy như chạm đúng nỗi đau của Hương. Cô muốn nói, muốn giãi bày hết nỗi bất an, nhưng rồi lại sợ… sợ rằng một khi nói ra, họ sẽ không còn như trước nữa.
Cô im lặng, chỉ cúi đầu.
Chiều hôm đó, trên đường tan làm, Hương vô tình bắt gặp Hoàng và Linh Chi đứng cạnh nhau trước quán cà phê gần công viên.
Họ không quá gần, nhưng cảnh tượng ấy khiến tim Hương thắt lại. Linh Chi đang cười, còn Hoàng thì im lặng, gương mặt thoáng ngại ngần.
Hương không tiến lại gần. Cô chỉ đứng ở góc xa, nhìn trong vài giây rồi quay người bỏ đi.
Trong lòng cô, mọi mảnh ghép bỗng xếp lại thành một viễn cảnh tồi tệ: có lẽ, Linh Chi nói đúng. Có lẽ Hoàng vẫn còn vương vấn.
Đêm hôm đó, Hương nhận được tin nhắn từ Hoàng:
Hoàng: “Em ngủ chưa? Hôm nay anh tình cờ gặp lại một người quen cũ. Nếu em thấy buồn, anh sẽ giải thích rõ mọi chuyện.”
Hương nhìn màn hình. Trái tim cô run lên, nhưng ngón tay lại không thể gõ trả lời.
Cô chỉ tắt máy, úp mặt vào gối, nước mắt lăn dài.
Sáng hôm sau, Hoàng tìm đến tận tiệm sách. Anh nhìn Hương, ánh mắt đầy lo lắng:
“Hương, em tránh mặt anh à? Có phải em hiểu lầm chuyện hôm qua không?”
Hương mím môi, cố giữ giọng bình tĩnh: “Anh không cần giải thích. Em hiểu rồi.”
“Em hiểu cái gì?!” – Hoàng gần như mất kiên nhẫn – “Nếu em nghĩ giữa anh và Chi còn gì đó, thì em sai rồi. Anh đã nói rõ ràng với em: quá khứ là quá khứ.”
Hương ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe: “Nhưng có phải… chỉ cần cô ấy quay lại, anh sẽ suy nghĩ?”
Hoàng sững người.
Hương cười buồn: “Anh thấy không, em chẳng cần ai nói gì thêm cũng đã đủ hoang mang rồi.”
Không đợi Hoàng đáp lại, cô quay người bước vào trong, để lại anh đứng lặng trước cửa tiệm, ánh mắt đau đớn.
Khoảng cách giữa hai người, từ đây, dần hiện rõ.
Hương biết mình yêu Hoàng, nhưng nỗi bất an, sự xuất hiện của Linh Chi, và những hiểu lầm nối tiếp khiến cô không còn dám mở lòng trọn vẹn.
Còn Hoàng, dù cố gắng thế nào, cũng không thể xóa đi vết gợn trong lòng Hương.
Tình yêu của họ, giống như bức tranh chưa hoàn thiện – chỉ cần một nét sai, cả bức họa sẽ mất cân đối.
Và hiện tại, nét sai ấy đã bắt đầu xuất hiện.