Sương mù buổi sáng vẫn còn vương vấn trên mái ngói phái Thanh Nguyệt khi các đệ tử được tập hợp để nhận nhiệm vụ thực chiến đầu tiên. Nữ chính Lục Diệp đứng giữa sân, ánh mắt dõi theo từng động tác chuẩn xác của các đồng môn, lòng vừa háo hức vừa căng thẳng. Đây là lần đầu tiên cô bước vào “thế giới thực chiến” của phái, nơi không chỉ võ công mà còn trí tuệ và bản lĩnh đều bị kiểm nghiệm.
Nguyên Thiên đứng ở hàng đầu, như mọi khi, ánh mắt lạnh lùng nhưng không giấu nổi sự quan sát kỹ lưỡng. Khi nhìn thấy Lục Diệp, đôi mắt anh khẽ chau lại, nửa là tò mò, nửa là ngạc nhiên. Cô không hề biết rằng mỗi bước đi của mình, mỗi quyết định dù nhỏ, đều lọt vào tầm mắt anh.
“Đệ tử mới, hôm nay sẽ cùng đồng môn thực hành nhiệm vụ chiến thuật. Ai thất bại sẽ phải chịu hình phạt phái quy định. Ngươi hiểu chứ?” giọng trưởng môn vang lên, nghiêm khắc.
Lục Diệp gật đầu, môi khẽ mím lại, nhủ thầm: Không sao, chỉ cần tỉnh táo và vận dụng hết trí tuệ. Nhất định sẽ không để thất bại.
Nhiệm vụ được bố trí trong khu rừng phía sau phái, với các chướng ngại vật, bẫy cơ bản và các đối tượng mô phỏng kẻ địch. Các đệ tử phải lần lượt vượt qua, thu thập các linh dược đặt rải rác, đồng thời tránh các bẫy đã được giấu kỹ. Không khí căng thẳng, lẫn với những tiếng gió rì rào và lá cây xào xạc, tạo cảm giác vừa mạo hiểm vừa kích thích.
Khi Lục Diệp bắt đầu di chuyển, một chướng ngại đầu tiên xuất hiện: một cây cầu treo gỗ mục, lắc lư theo nhịp bước chân. Cô hít một hơi dài, nhấc chân lên, giữ thăng bằng, từng bước đi nhẹ nhàng mà chắc chắn. Nguyên Thiên đứng bên cạnh, ánh mắt dán theo từng động tác của cô, môi mím chặt như đang cân đo khả năng.
Chưa kịp thở phào, từ bụi rậm phía trước, một mô hình kẻ địch giả lập lao ra. Lục Diệp phản xạ nhanh, dùng tay áo đẩy trúng mô hình, nhảy qua một tảng đá, rồi xoay người lách qua dây leo phía sau. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, nhưng ánh mắt cô vẫn sáng, quyết tâm không cho phép bất cứ sơ sót nào.
Một tiếng cười khẽ vang lên từ xa, Nguyên Thiên bước tới, đứng cạnh cô, giọng lạnh lùng nhưng mang theo một chút tinh nghịch hiếm hoi: “Ngươi di chuyển nhanh, nhưng hơi hấp tấp. Nếu rơi vào bẫy thật, không ai cứu đâu.”
Lục Diệp đỏ mặt, vừa giận vừa cười: Đúng là cao ngạo quá đi, nhưng nhìn anh ấy nghiêm túc thế lại thấy… thích thú lạ thường. “Cảm ơn nhắc nhở,” cô trả lời nhỏ nhẹ, nhịp tim rộn ràng hơn cả lúc luyện tập.
Tiếp theo là phần bẫy linh dược, các bình nhỏ được đặt ở những vị trí khó, đòi hỏi sự phối hợp tay – mắt cực chính xác. Lục Diệp quan sát, tính toán đường đi, sau đó dùng một nhánh cây dài gạt nhẹ, khiến bình linh dược rơi xuống mà không làm vỡ. Nguyên Thiên nhìn cô, lần đầu tiên anh mím môi, ánh mắt không còn hoàn toàn lạnh lùng: Người này thông minh, quả nhiên không đơn giản.
Nhưng ngay khi cô chuẩn bị di chuyển sang chướng ngại tiếp theo, một sợi dây giăng khẽ rít lên, bẫy rơi xuống bất ngờ. Lục Diệp lùi không kịp, suýt trượt ngã. Nguyên Thiên phản xạ nhanh, bước tới, một tay nắm lấy cô, kéo ra khỏi tầm nguy hiểm. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, nghiêm nghị: “Ngươi không thể chủ quan. Trong thực chiến, một giây lơ là có thể trả giá bằng mạng.”
Cô cảm thấy tim mình đập nhanh, vừa vì tình huống nguy hiểm vừa vì ánh mắt đó. Cảm giác kỳ lạ, một chút sợ hãi nhưng xen lẫn hứng thú, khiến cô tỉnh táo hơn bao giờ hết. “Tôi sẽ cẩn thận hơn,” cô thầm nhủ, đồng thời trong lòng thầm nghĩ: Người này… thật khó mà không để ý đến.
Tiếp tục di chuyển, Lục Diệp gặp phải một mô hình kẻ địch cao lớn hơn, đe dọa chặn lối. Cô liền vận dụng các động tác linh hoạt, nhảy lên, xoay người, dùng cây gậy nhỏ tự chế để hạ mô hình, vừa khéo léo vừa chính xác. Nguyên Thiên đứng quan sát, trong lòng thầm nhủ: Có tố chất, phản xạ nhanh, đầu óc thông minh. Nếu tiếp tục như vậy, sẽ là một đệ tử xuất sắc của phái.
Buổi thực chiến kéo dài đến tận chiều, khi ánh nắng cuối cùng xuyên qua tán lá, rọi xuống khu rừng tĩnh lặng. Lục Diệp mệt lả nhưng ánh mắt vẫn sáng rực. Cô đã vượt qua gần hết chướng ngại vật, thu thập hầu hết linh dược và tránh được bẫy nguy hiểm.
Nguyên Thiên bước tới, đứng cạnh cô, ánh mắt nhìn thẳng: “Ngươi… làm tốt. Nhưng đây chỉ là bước đầu. Phía trước còn vô số thử thách, và không phải lúc nào cũng có ai cứu ngươi như hôm nay.”
Lục Diệp nhìn anh, môi khẽ mím lại, trong lòng vừa hứng khởi vừa lo lắng: Mỗi bước đi, anh ấy đều theo dõi. Nhưng cảm giác được anh ấy công nhận… thật kỳ lạ và thú vị.
Khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng dịu dàng phủ khắp khu rừng, Lục Diệp cảm nhận một niềm hứng khởi khó tả. Cô biết, chặng đường phía trước dài và đầy thử thách, nhưng lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy sự mạo hiểm và niềm vui chiến thắng đan xen cùng cảm giác rung động khi ở bên một người đặc biệt… Nguyên Thiên.
Buổi chiều hôm đó, khi các đệ tử trở về, Lục Diệp bước đi giữa bóng nắng, lòng đầy quyết tâm. Cô biết rằng, thử thách hôm nay chỉ mới là khởi đầu, và mối quan hệ giữa cô và Nguyên Thiên sẽ còn nhiều biến động, thăng trầm phía trước. Nhưng cô cũng biết, bản thân đã sẵn sàng đối mặt với tất cả, với cả thử thách và tình cảm.