nàng đệ tử lạ lùng của thiên tài lạnh lùng

Chương 4: Đêm bí mật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khi màn đêm buông xuống, khu rừng phía sau phái Thanh Nguyệt trở nên tĩnh mịch, chỉ còn tiếng lá xào xạc và tiếng thở của các đệ tử mệt mỏi. Lục Diệp đi một mình, tay cầm cuốn sổ nhỏ ghi chú các linh dược và bẫy cô vừa hoàn thành trong buổi thực chiến. Cô muốn kiểm tra lại từng chi tiết để ghi nhớ kỹ càng, chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo.

Ánh trăng nhạt xuyên qua tán lá, soi rõ những con đường đất nhỏ. Không khí yên ắng đến mức Lục Diệp có thể nghe thấy nhịp tim mình đập rộn ràng. Cô thầm nhủ: Một mình trong rừng lúc này… thật sự không ổn. Nhưng nếu không tập trung, những gì học được hôm nay sẽ chẳng còn giá trị.

Bất ngờ, từ phía bụi rậm, một âm thanh lạ vang lên. Một cành cây gãy kêu “rắc”, và bóng một vật thể lao tới từ hướng khu rừng sâu. Lục Diệp vội tránh sang một bên, nhưng chưa kịp định thần, đã thấy một tên đệ tử lạ mặt từ phái xuất hiện, ánh mắt hung dữ và tay cầm một thanh gậy tập luyện.

“Ngươi là đệ tử nhập môn mới phải không? Hôm nay sẽ biết thế nào là luật lệ phái!” hắn hét lên, lao tới với tốc độ nhanh như gió.

Lục Diệp thót tim, nhảy lùi, tránh kịp cú đánh đầu tiên, nhưng đòn thứ hai lại áp sát. Cô khẽ rùng mình, đồng thời tìm cách giữ khoảng cách, lùi tới một bụi cây dày. Trong đầu, cô nhẩm lại từng động tác, từng chiêu thức đã luyện, vận dụng trí thông minh và phản xạ linh hoạt.

Ngay khi tên đệ tử lạ chuẩn bị tung cú đánh thứ ba, một bóng người lao tới, nhanh đến mức Lục Diệp chưa kịp phản ứng. Nguyên Thiên xuất hiện, một tay chặn gậy, một tay kéo cô ra phía sau, ánh mắt lạnh lùng nhưng căng đầy uy lực:

“Ngươi dám làm gì đấy? Hãy nhớ, đừng bao giờ tự ý khiêu chiến với đệ tử khác!”

Tên đệ tử lạ mặt giật mình, lùi lại một bước, thấy Nguyên Thiên, lập tức cúi đầu sợ hãi. “Thiên… Thiên tướng công, xin tha cho tôi!”

Nguyên Thiên nhìn hắn một giây, rồi thở dài, ánh mắt quay về phía Lục Diệp: “Ngươi không được chủ quan. Một giây lơ là cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.”

Lục Diệp đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa thở hồng hộc. Cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm của anh, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ: vừa lo lắng, vừa an tâm. Người này… rõ ràng nghiêm khắc, nhưng lại là bờ vai vững chắc nhất lúc này.

Khi tên đệ tử kia chạy đi, Lục Diệp nhẹ nhõm thở ra, mồ hôi trên trán chưa kịp khô thì Nguyên Thiên đã bước lại gần, giọng lạnh nhưng không quá nghiêm: “Hôm nay, lần đầu tiên ngươi gặp nguy hiểm thực sự. Nếu không có ta, ngươi sẽ ra sao?”

Cô khẽ mím môi, hơi bẽn lẽn: “Tôi… tôi tự tin rằng có thể xử lý, nhưng… cảm ơn anh đã cứu.”

Nguyên Thiên chỉ nhìn cô một lúc, ánh mắt dường như vừa đánh giá vừa trấn an: Ngươi thông minh và nhanh nhẹn… nhưng đôi khi vẫn quá non nớt. Cần học cách quan sát, phòng bị và… tin tưởng người khác đúng lúc.

Lục Diệp chợt nhận ra, trong khoảnh khắc anh đứng trước mặt mình, trái tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết. Cảm giác vừa an toàn vừa bối rối khiến cô hầu như quên mất nguy hiểm vừa rồi.

Sau khi trở về khu vực trung tâm phái, trưởng môn quyết định dành thời gian giải thích về một số bí mật nội môn. Lục Diệp lắng nghe chăm chú, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng lướt qua Nguyên Thiên, người đang đứng gần đó, vẻ nghiêm nghị như một bức tường lạnh nhưng không thể phủ nhận sức hút đặc biệt.

Buổi tối đó, khi các đệ tử trở về phòng, Lục Diệp mở cuốn sổ ra ghi lại những sự kiện hôm nay: từng chướng ngại vật, từng bẫy, và đặc biệt là những động tác quan sát và phản ứng của Nguyên Thiên. Cô tự nhủ: Nếu muốn tiến xa trong phái này, không chỉ phải giỏi võ công, mà còn phải hiểu và nắm bắt được người đứng bên cạnh mình.

Một cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, khẽ rung nhẹ màn tre, tạo ra những âm thanh rì rào. Lục Diệp khép cuốn sổ lại, nhìn ra ngoài trời đêm đầy sao, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Cô biết rằng, thử thách thực sự vẫn còn phía trước, nhưng lần đầu tiên, cô cảm nhận rõ ràng sự phấn khích xen lẫn nỗi sợ hãi và cảm giác rung động khó tả khi đứng cạnh Nguyên Thiên.

“Ngày mai sẽ còn khó khăn hơn. Nhưng… tôi sẽ không bỏ cuộc,” cô tự nhủ. Và trong lòng, một niềm hy vọng kỳ lạ trỗi dậy: không chỉ vì bản thân, mà còn vì người đứng cạnh cô – anh – người lạnh lùng nhưng mạnh mẽ, người đã cứu cô trong khoảnh khắc nguy hiểm đầu tiên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×