Buổi sáng tại phái Thanh Nguyệt vẫn bình yên như mọi ngày, nhưng không khí căng thẳng lẩn khuất phía sau những bức tường uy nghiêm. Lục Diệp vừa hoàn tất việc ghi chú chi tiết về nhiệm vụ hợp tác hôm qua, bỗng nghe được vài tiếng thì thầm kỳ lạ từ góc sân. Cô nhíu mày, ánh mắt lướt qua các đệ tử đang luyện tập, nhưng không phát hiện gì bất thường.
Một đồng môn cũ, vẻ mặt hơi khinh khỉnh, bước đến gần, giọng nhấn nhá: “Ngươi hôm qua may quá. Nếu không có Thiên tướng công bên cạnh, chắc chắn không thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Lục Diệp cười nhẹ, mắt vẫn nhìn thẳng vào đối phương, giọng điệu bình tĩnh: “Cảm ơn nhắc nhở, nhưng tôi cũng đã cố gắng hết sức.”
Đồng môn cười khẩy, ánh mắt thoáng vẻ đố kỵ: “Ngươi quá may mắn thôi. Nên nhớ, phái Thanh Nguyệt không phải nơi dành cho những đệ tử thiếu kinh nghiệm.”
Lục Diệp nhếch môi, không nói thêm, nhưng trong lòng đã cảnh giác. Cô cảm nhận được một luồng khí khó chịu, như thể có chuyện mờ ám đang diễn ra trong phái.
Ngay khi cô bước vào phòng luyện tập, một mô hình bẫy kỳ lạ được giấu kỹ ở góc phòng bất ngờ kích hoạt, khiến vài viên đá nhỏ lao ra hướng cô. Lục Diệp lập tức phản xạ, tránh né, nhưng không khỏi giật mình. Trong khoảnh khắc đó, bóng một người cao lớn xuất hiện, nhanh chóng chặn đường viên đá, ánh mắt lạnh lùng dán chặt vào cô.
“Cẩn thận hơn,” giọng Nguyên Thiên vang lên, vừa nghiêm nghị vừa mang theo sự lo lắng hiếm thấy. “Có người đang thử ngươi.”
Lục Diệp đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa cảm thấy ấm lòng: Anh ấy… lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc. “Cảm ơn anh,” cô thì thầm, tim đập nhanh.
Những ngày tiếp theo, Lục Diệp dần nhận ra có vài đồng môn luôn lén lút quan sát, thỉnh thoảng để lại những bẫy nhỏ hoặc gợi ý sai lệch trong các bài tập. Cô biết, âm mưu trong phái không phải chuyện đùa, và lần này, đối thủ của cô không chỉ là thử thách vật lý mà còn là sự tinh quái của đồng môn ghen tị.
Một buổi chiều, khi cô đang luyện tập trên sân trung tâm, một bẫy sàn giả xuất hiện dưới chân, khiến cô suýt té. Ngay lập tức, Nguyên Thiên xuất hiện, một tay nâng cô khỏi mặt đất, ánh mắt sắc lạnh nhìn quanh: “Ngươi đã gặp chuyện rồi. Ai đã làm việc này?”
Lục Diệp hít một hơi, vừa kinh ngạc vừa nhẹ nhõm: Anh ấy… luôn xuất hiện để bảo vệ mình. “Tôi không biết, nhưng chắc chắn có người đang cố tình gây khó dễ.”
Nguyên Thiên mím môi, ánh mắt nhìn thẳng về phía các đệ tử xung quanh. “Phải tìm ra người đó. Nếu để họ làm hại ngươi lần nữa, tôi sẽ không để yên.”
Lục Diệp khẽ nhíu mày, trong lòng vừa cảm thấy hồi hộp vừa ngưỡng mộ: Anh ấy nghiêm khắc, nhưng thật sự quan tâm đến tôi.
Khi màn đêm buông xuống, phái Thanh Nguyệt trở nên yên ắng. Lục Diệp bước ra hồ nước nhỏ, muốn ghi lại sự kiện trong ngày, nhưng bóng dáng của Nguyên Thiên xuất hiện bên cạnh. Anh đứng lặng lẽ, ánh mắt dõi theo cô, giọng trầm ấm: “Ngươi ổn chứ?”
Cô nhìn anh, tim đập rộn ràng: “Tôi… tôi ổn. Nhờ có anh.”
Nguyên Thiên không nói gì thêm, chỉ đứng cạnh, ánh mắt chăm chú, như muốn truyền đạt một thông điệp không lời: Anh sẽ luôn bảo vệ cô, bất kể chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, nhiệm vụ tiếp theo được công bố: điều tra và vô hiệu hóa bẫy trong nội môn, đòi hỏi sự phối hợp tinh tế và bản lĩnh quan sát. Lục Diệp được xếp cặp cùng Nguyên Thiên. Trên đường đi, họ đối mặt với nhiều chướng ngại bất ngờ, từ dây bẫy, đá rơi đến các mô hình kẻ địch giả lập. Mỗi lần cô gặp nguy hiểm, Nguyên Thiên đều xuất hiện đúng lúc, nâng đỡ, chỉ dẫn hoặc cảnh báo.
Trong lúc họ cùng nhau giải quyết một bẫy phức tạp, ánh mắt họ chạm nhau, khoảng cách chỉ vài tấc, tim Lục Diệp đập mạnh, mặt nóng bừng. Nguyên Thiên khẽ nheo mắt, nhưng không rút đi ánh nhìn, như đang đánh giá sự can đảm và thông minh của cô.
Sau khi hoàn tất nhiệm vụ, trưởng môn khen ngợi cả hai: “Ngươi và đồng môn đã phối hợp xuất sắc, xử lý các bẫy tinh vi và tìm ra kẻ gây rối nội môn. Đây là bước tiến quan trọng.”
Nguyên Thiên nhìn cô, ánh mắt khó đoán: “Hôm nay ngươi làm tốt. Nhưng nhớ, phía trước còn nhiều điều phức tạp hơn. Phải luôn cẩn trọng, và tin tưởng vào bản thân… cùng người bên cạnh.”
Lục Diệp hít một hơi, trong lòng tràn đầy cảm giác ấm áp và phấn khích. Cô biết, mối quan hệ giữa mình và Nguyên Thiên đang tiến triển, không chỉ là hợp tác trong phái, mà còn là sự tin tưởng và rung động nhẹ nhàng.
Khi đêm buông xuống, Lục Diệp ngồi bên hồ, ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, ghi lại mọi chi tiết quan trọng. Cô thầm nhủ: Âm mưu trong phái chỉ là thử thách, nhưng với anh ấy bên cạnh, tôi sẽ không bao giờ đơn độc. Và… tôi sẽ không bỏ cuộc, dù thử thách phía trước còn lớn hơn gấp nhiều lần.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, rối mái tóc cô, mang theo mùi hương trầm tĩnh của rừng và sự yên bình hiếm hoi. Trong lòng Lục Diệp, niềm hứng khởi xen lẫn hồi hộp trỗi dậy: mỗi thử thách, mỗi tình huống nguy hiểm, lại càng khiến cô cảm nhận rõ ràng sự quan trọng của anh ấy – người đứng cạnh, bảo vệ và tin tưởng cô.