nàng đệ tử lạ lùng của thiên tài lạnh lùng

Chương 5: Nhiệm vụ hợp tác


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, ánh nắng dịu dàng chiếu qua tán lá, rọi xuống khu trung tâm phái Thanh Nguyệt. Các đệ tử được tập hợp để nhận nhiệm vụ quan trọng đầu tiên, nơi mà kỹ năng, trí tuệ, phản xạ và khả năng phối hợp đều bị kiểm tra. Lục Diệp đứng giữa, tay nắm chặt cuốn sổ ghi chú, lòng vừa hứng khởi vừa lo lắng. Cô biết, đây là bước ngoặt đầu tiên trong hành trình của mình: không chỉ vượt qua thử thách, mà còn phải chứng minh bản thân với Nguyên Thiên.

Nguyên Thiên đứng trước cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu sắc, nhìn cô như đang cân đo từng khả năng. Giọng anh vang lên, vừa nghiêm nghị vừa có chút tinh nghịch: “Nhiệm vụ hôm nay không chỉ đơn giản. Ngươi sẽ phải phối hợp với một đồng môn khác. Nếu thất bại, hậu quả sẽ không nhỏ đâu.”

Lục Diệp hít một hơi dài, cố trấn tĩnh: Phối hợp với anh ấy… Đây vừa là cơ hội, vừa là thử thách. Phải thật tỉnh táo.

Trưởng môn chỉ định nhiệm vụ: hai đệ tử sẽ cùng nhau đi vào khu rừng phía Tây phái, tìm và thu thập ba linh dược quý nằm rải rác trong khu vực đầy bẫy, đồng thời tránh các mô hình kẻ địch được bố trí khéo léo. Bất cứ sai sót nào cũng sẽ bị trừ điểm nghiêm trọng.

Nguyên Thiên liếc nhìn Lục Diệp, giọng lạnh: “Ngươi di chuyển theo tôi, làm theo chỉ dẫn. Không được tùy tiện hành động.”

Cô gật đầu, nhưng trong lòng lại rộn ràng: Lần đầu tiên được đi cùng anh ấy… Tim đập nhanh quá.

Hai người bắt đầu tiến vào rừng. Mọi bước đi đều phải cẩn thận, vì các bẫy được giấu kín dưới lá khô hoặc rễ cây. Lục Diệp vận dụng tất cả kiến thức vừa học, đồng thời quan sát phản ứng của Nguyên Thiên, học cách di chuyển cùng anh mà không làm chệch nhịp.

Khi đến một khu vực có địa hình phức tạp, một mô hình kẻ địch cao lớn xuất hiện, chặn lối đi. Nguyên Thiên bước tới, ánh mắt sắc lạnh, đưa tay ra hiệu cho Lục Diệp đứng yên. Anh nhẹ nhàng di chuyển, đánh lạc hướng mô hình, sau đó giơ tay, ra hiệu cho cô lao qua khe hở.

Lục Diệp vừa nhảy qua khe hẹp, vừa thầm nghĩ: Anh ấy quá xuất sắc. Nếu không có anh… thật không biết mình sẽ ra sao.

Đi sâu hơn vào rừng, họ gặp một bẫy dây giăng phức tạp. Lục Diệp đứng lại, phân tích hướng dây, trong khi Nguyên Thiên quan sát kỹ càng từ phía sau. Khi cô sắp trượt chân, anh lập tức ra tay kéo cô tránh khỏi nguy hiểm. Ánh mắt anh nhìn cô một cách sâu sắc, như muốn truyền đạt điều gì đó: tin tưởng và phối hợp là chìa khóa sống còn.

Họ tiếp tục di chuyển, phối hợp nhịp nhàng, tránh từng bẫy, vượt qua từng mô hình kẻ địch. Trong lúc nghỉ chân bên một gốc cây già, Nguyên Thiên nhìn cô, giọng lạnh nhưng dịu hơn mọi khi: “Ngươi… phản xạ nhanh, nhưng cần học cách quan sát toàn cục. Một chiến binh giỏi không chỉ nhìn thấy trước mắt, mà còn phải nhìn xa trông rộng.”

Lục Diệp đỏ mặt, vừa ngượng vừa cảm thấy hứng khởi: Anh ấy đang quan tâm đến mình… Cảm giác này thật lạ lùng. “Tôi sẽ cố gắng hơn,” cô nhỏ nhẹ đáp.

Một tiếng cười khẽ vang lên từ phía bụi rậm. Một mô hình kẻ địch giả lập khác lao tới, tốc độ cực nhanh. Lục Diệp suýt trượt chân, nhưng Nguyên Thiên lập tức đỡ lấy, kéo cô ra ngoài tầm nguy hiểm. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ chạm nhau, tim cô bỗng nhiên nhảy loạn.

Khi hoàng hôn buông xuống, họ đã thu thập đủ ba linh dược quý, đồng thời tránh được tất cả các bẫy nguy hiểm. Lục Diệp mệt lả nhưng hạnh phúc. Cô biết, nếu không có Nguyên Thiên bên cạnh, mình khó lòng hoàn thành nhiệm vụ.

Trưởng môn nhìn họ, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa hài lòng: “Ngươi và đồng môn đã hoàn thành xuất sắc. Nhất định sẽ là cặp đôi phối hợp đáng tin cậy trong phái.”

Nguyên Thiên đứng bên cạnh cô, ánh mắt nhìn xa xăm một lúc, rồi lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ nhiệm vụ hôm nay là kết thúc. Phía trước còn nhiều khó khăn hơn. Nhưng… hôm nay, ngươi làm tốt.”

Lục Diệp thầm nhủ: Hôm nay không chỉ là nhiệm vụ, mà còn là bước đầu tiên trong hành trình bên anh ấy. Trong lòng cô, một cảm giác hạnh phúc xen lẫn hồi hộp trỗi dậy. Cô biết, mối quan hệ giữa mình và Nguyên Thiên đã tiến thêm một bước, không chỉ vì phối hợp chiến đấu, mà còn vì sự tin tưởng và quan tâm lặng lẽ giữa hai người.

Khi bóng đêm phủ xuống phái Thanh Nguyệt, Lục Diệp ngồi bên hồ nước, nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, ghi lại mọi chi tiết quan trọng trong sổ tay. Cô biết, thử thách thật sự vẫn còn phía trước, nhưng lần đầu tiên, cô cảm nhận rõ ràng niềm vui chiến thắng xen lẫn rung động khi đứng cạnh Nguyên Thiên.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm rối mái tóc cô, nhưng trong lòng Lục Diệp, niềm hứng khởi chưa từng có trỗi dậy. Cô thầm nhủ: Dù phía trước có bao nhiêu thử thách, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc… và sẽ tiếp tục bên cạnh anh ấy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×