Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 18: Thay Đổi Nhỏ


trước sau

Triệu Tử Thiêm quen một cô bạn gái, tính đến nay đã được gần bốn tháng. Quãng thời gian này tuy không phải là dài, những cũng đủ làm cho người ta đau lòng khi chia tay.

Hôm nay bầu trời vô cùng trong xanh, không có một tản mây bay nào. Chỉ có duy nhất một mặt trời, đang hoạt động hết công suất, như muốn đốt cháy cả mặt đường bê tông.

Tháng bảy mùa hạ năm nay, còn nóng hơn cả năm ngoái.

Dường như mỗi một năm lại tăng thêm vài độ. Nếu cứ cái đà này, chắc chắn sẽ không ai chịu ra đường làm việc.

Ngày hôm đó, bạn gái hẹn Triệu Tử Thiêm đến một quán nước nhỏ. Không gian bên trong khá chật chội, mấy cái quạt điện cũng chỉ chạy dề dề. Dù cho quạt đã thốc thẳng xuống đầu hai người bọn họ, nhưng mồ hôi vẫn cứ chảy ra từng giọt.

Triệu Tử Thiêm tuy rằng bên ngoài rất nóng, nhưng trong lòng lại cảm thấy lạnh lẽo. Bởi vì cậu biết, hôm nay bạn gái hẹn mình ra đây là có chuyện gì.

Chắc hẳn, chính là vấn đề tình cảm giữa hai người bọn họ.

Bọn họ hai tuần này đã không gặp mặt, tin nhắn liên lạc qua lại cũng rất ít, chứ đừng nói là gọi điện trực tiếp.

Cô bạn gái này kém Triệu Tử Thiêm một tuổi, tên gọi là Bạch Từ. Bạch Từ tuy không phải thuộc dang vô cùng xinh đẹp, nhưng tính cách của cô ấy lại khá thoải mái. Cũng vì cái tính cách có gì sẽ thẳng thắn nói ra này, mà Triệu Tử Thiêm mới thích cô ấy.

Bạch Từ là em hàng xóm của Chu Châu ở dưới quê, vì thế mà Triệu Tử Thiêm mới có cơ hội quen biết Bạch Từ. Lần đầu gặp Bạch Từ, Triệu Tử Thiêm cũng không phải là lưu lại ấn tượng sâu sắc lắm với cô gái này. Nhưng bởi vì sau này, Triệu Tử Thiêm cảm thấy mình đến tuổi này vẫn chưa tìm được bạn gái, cho nên mới hỏi Chu Châu, xin số điện thoại của Bạch Từ.

Bạch Từ và Triệu Tử Thiêm nhắn tin qua lại được khoảng một tuần, thì Bạch Từ chính thức nhận lời làm bạn gái của Triệu Tử Thiêm.

Hai bọn họ nói là hợp thì cũng không hoàn toàn đúng. Đương nhiên đã là hai người khác nhau, sẽ không thể giống nhau toàn diện được.

Nhưng bọn họ, vẫn rất cố gắng tiếp nhận điểm khác biệt của đối phương.

Hai tuần trước Bạch Từ và Triệu Tử Thiêm cãi nhau, bởi vì Triệu Tử Thiêm không nhớ ngày sinh nhật của Bạch Từ. Lý do cãi nhau này đương nhiên là có thể chấp nhận được.

Nhưng mà, bọn họ lại không ai chịu nhận lỗi trước, thế cho nên, cứ như vậy mà hai tuần không nói chuyện.

Thật ra, Triệu Tử Thiêm cũng không biết mình có yêu Bạch Từ hay không, nhưng cậu vẫn cảm nhận được, cậu rất quan tâm đến Bạch Từ. Lần cãi nhau đó, nhìn thấy cô ấy khóc lòng của cậu liền đau. Nhưng mà không hiểu tại sao cậu lại bỏ về trước. Hiện tại nhớ lại, nghĩ lúc đấy nếu như chịu xin lỗi, có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không giống như bây giờ…

“Tiểu Từ, lần đó xin lỗi em!”

Triệu Tử Thiêm là người mở miệng đầu tiên.

Bạch Từ cũng chỉ cười nhẹ, đơn giản đáp lại:

“Em nghĩ, lần đó cả hai chúng ta đều sai. Nhưng đối phương lại không ai chịu xuống nước trước. Điểm này, hai người chúng ta rất giống nhau…” Bạch Từ nói đến đây, liền ngừng một lát cầm cốc nước đưa lên miệng uống một hớp rồi nói tiếp “Nhưng mà, nếu giống nhau ở điểm này, thật sự là không nên!”

Triệu Tử Thiêm nhìn Bạch Từ, tuy rằng ngoài mặt vẫn cười nói ôn hòa. Nhưng cậu đã nhìn thấy, trong ánh mắt của cô có tia đau xót, vô cùng thương tâm.

“Nếu như muốn đối phương sửa chữa, cần phải có thời gian rất dài. Nhưng anh sẽ cố gắng!”

Triệu Tử Thiêm nắm lấy tay Bạch Từ nói, nhưng giờ phút này, cô ấy lại khẽ đẩy tay cậu ra, mỉm cười nói:

“Em nghĩ là, điểm này không nên sửa. Chúng ta nên tìm người khác thích hợp, chấp nhận được điểm này của chúng ta thì hơn!”

Triệu Tử Thiêm lúc ở nhà, cũng đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất. Cậu biết Bạch Từ là một cô gái nói là sẽ làm, nếu như cô ấy nói muốn chia tay, Triệu Tử Thiêm cũng chẳng thể níu kéo, nhưng khi nghe đến mấy lời này, cậu thật sự vẫn muốn níu kéo thử một lần.

“Anh sẽ thay đổi được. Chúng ta cùng thay đổi!”

Bạch Từ lắc đầu nhìn vào ánh mắt của Triệu Tử Thiêm, sau đó nhẹ nhàng nói ra một câu:

“Chúng ta chia tay đi!”

___

Ngày hôm đó, Triệu Tử Thiêm trở về với một trạng thái như người ở trên mây. Cảm thấy chán nản vô cùng. Đi học cũng chỉ ngồi một chỗ thất thần không ghi chép bài vở. Lúc đi ăn thì bị người ta chen trước lấy thức ăn. Bình thường, nếu như gặp tình huống như vậy. Triệu Tử Thiêm chắc chắn sẽ quay lại lải nhải nhắc nhở người đó một phen, đến khi người đó chịu nhận sai mới thôi.

Nhưng hôm nay, cậu cứ bị hết người này đến người khác đẩy đến tít xuống hàng cuối. Đến khi không còn ai, định đi đến lấy thức ăn thì cũng đã hết. Cho nên liền bụng đói quay trở về.

Triệu Tử Thiêm không muốn quay về ký túc xá, bởi vì cậu cảm thấy có chút ngột ngạt. Cho nên liền đi đến sân bóng rổ ngoài trời ở sau trường.

Lúc đến đó, Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông đang một mình chơi bóng rổ.

Lương Đông hôm nay mặc một chiếc quần sóc đen, cùng áo ba lỗ trắng. Đèn điện ở phía trên sân bóng rổ, chiếu xuống người Lương Đông, khiến cho Triệu Tử Thiêm có thể nhìn rõ đến từng giọt mồ hôi, đang chảy trên cơ thể khỏe mạnh săn chắc kia của hắn.

Triệu Tử Thiêm không gọi Lương Đông. Cậu chỉ âm thầm ngồi một chỗ nhìn hắn ta.

Lần đầu Triệu Tử Thiêm gặp Lương Đông là khi hai người tham gia vào cuộc thi do nhà trường tổ chức. Tính đến hiện tại, có lẽ cũng được khoảng gần một tháng rồi.

Lương Đông không phải là người cao nhất trong đám người đến thi lần đó. Nhưng Triệu Tử Thiêm chỉ liếc nhìn hắn ta một cái, liền lập tức bị thu hút. Giống như là, hai cục nam châm trái chiều, tuy khác nhau, nhưng luôn hút lấy nhau khi ở gần.

Lúc đó, Triệu Tử Thiêm đã âm thầm nghĩ ở trong lòng, cậu nam sinh này thật ra cũng đẹp trai đấy chứ. Khi ấy thấy Lương Đông, Triệu Tử Thiêm liền đoán hắn hẳn là người rất khó gần.

Bởi vì …

Nắng nóng như vậy, Lương Đông không nhăn mặt đến một cái. Gương mặt, không cười, cũng không khó chịu, càng không biểu lộ cảm xúc gì. Sau này, khi gặp hắn ở trên hành lang phòng tập nhảy, Triệu Tử Thiêm đã không kìm được khi thấy Lương Đông đang xem video nhảy Street dance mà chạy đến bắt chuyện với hắn ta.

Đó là lần đầu tiên Lương Đông cười với Triệu Tử Thiêm. Dưới ánh mặt trời, nụ cười của hắn lại càng thêm phần lóa mắt hơn. Triệu Tử Thiêm khi đó liền biết, thì ra người này cũng biết cười!

Nhưng mà sau này, Triệu Tử Thiêm mới phát hiện ra suy nghĩ này của mình hoàn toàn sai lầm.

Không nên dùng từ, người này cũng biết cười, mà phải dùng từ người này rất hay cười. Mỗi lần Lương Đông gặp Triệu Tử Thiêm, hắn ta sẽ liền cười với cậu.

Triệu Tử Thiêm cảm nhận được, nụ cười này của Lương Đông không phải là kiểu gặp nhau chào hỏi cho có lệ, mà là kiểu gì đó mà cậu không thể lý giải được. Sau đó rất lâu, khi hai người họ đã có tình cảm gắn bó thân thiết, Triệu Tử Thiêm mới hỏi Lương Đông rằng, tại sao khi nhìn thấy cậu đều cười khó hiểu như vậy. Lương Đông liền nói:

“Bởi vì nhìn em rất buồn cười!”.

Triệu Tử Thiêm tự đánh giá mình là một người tuy thoải mái, nhưng cũng rất nghiêm túc. Làm sao lại có điểm gì buồn cười được. Lần đó, Triệu Tử Thiêm đã đứng trước gương rất lâu, cũng không cảm thấy mình có điểm gì buồn cười, nếu như cậu không làm trò cười gì đó.

Lương Đông đứng bên cạnh khoanh tay, mượn sự phản chiếu của gương lớn, mà nhìn thẳng vào mắt cậu cười nói:

“Ngay cả bộ dạng nghiêm túc cũng rất buồn cười!”

Triệu Tử Thiêm không biết mình cứ ngồi nhìn Lương Đông bao lâu, cho đến khi hắn ta gọi cậu:

“Cậu đến từ lúc nào vậy?. Làm tôi giật cả mình!”

Khi Lương Đông chơi bóng xong quay lại, phát hiện ra cái bóng đen ngồi thù lù ở chỗ hàng ghế khán giả. Bời vì đèn điện chỉ chiếu sáng ở trên sân bóng. Cho nên ánh sáng chiếu đến chỗ ngồi ở hàng ghế khán giả không được rõ ràng cho lắm.

Nhưng mà, hôm nay Triệu Tử Thiêm lại mặc một cái áo phông trắng, cho nên dù đèn điện không rõ ràng, thì cái áo phông trắng kia của Triệu Tử Thiêm, cũng không thể lẫn đi đâu được.

Lương Đông có một bí mật, mà nhiều người không ngờ tới. Đó chính là hắn ta rất sợ ma.

Tuy rằng nói con trai không nên sợ ma, nhưng mà cũng chăng ai quy định là con trai không được sợ ma cả. Cho nên vấn đề này dù Lương Đông không muốn để cho người khác biết, nhưng hắn cũng không vì điều đó mà cảm thấy quá xấu hổ.

Lần trước, trong ký túc xá của hắn có bật video kể chuyện ma. Lương Đông tuy sợ ma, nhưng lại rất có hứng thú muốn nghe. Có lẽ, điều này cũng bình thường, thường thì những người càng sợ ma, lại càng thích nghe hoặc xem phim ma.

Sau khi xem sau, Ngô Lâm liền ngồi dậy tắt máy tính đi. Cả phòng chìm vào yên tĩnh, tối đen như mực.

Được khoảng mười phút, Lương Đông đã lật qua lật lại vẫn không ngủ được. Cho nên từ giường phía dưới gọi lên Khương Chí Phong nằm ở giường trên:

“Này, mọi người ngủ hết rồi. Còn anh thì sao?”

Khương Chí Phong lúc đó cũng không hiểu ý của Lương Đông là gì, cho nên liền nói:

“Còn anh thì sao? Thì ngủ chứ sao!”

Đêm đó, Lương Đông lăn lộn mãi mới có thể ngủ được. Khiến cho sáng hôm sau, hắn bị dậy trễ, đến muộn một tiết học.

Lương Đông đi về phía Triệu Tử Thiêm, phát hiện ra tâm trạng của cậu ta hình như không được tốt cho lắm. Gương mặt vốn dĩ luôn có nụ cười, hôm nay lại ỉu xìu không có sức sống. Nhất là đôi mắt đen vừa to vừa tròn kia, luôn nhìn xa xăm, giống như có tâm sự.

“Sao vậy?”

Lúc Lương Đông ngồi xuống bên cạnh Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm mới quay sang nhìn hắn.

Không hiểu tại sao Triệu Tử Thiêm lại nghĩ, hiện tại có người bên cạnh tâm sự thật là tốt. Tuy nói Triệu Tử Thiêm và Lương Đông không phải là bạn bè thân thiết gì, nhưng bây giờ cậu lại rất muốn nói chuyện với người này. Vì thế, mà một lúc sau, Triệu Tử Thiêm liền thở dài, mở miệng nói:

“Tôi thất tình rồi!”

Lương Đông không nói gì, chỉ ngồi im một chỗ nghe Triệu Tử Thiêm than thở.

“Chúng tôi quen nhau được gần bốn tháng. Hôm nay chia tay!”

Không khí đột nhiên rơi vào trầm mặc, không biết sau bao lâu, Lương Đông là người phá vỡ sự yên tĩnh đó:

“Không phải là mối tình đầu đó chứ?”

Triệu Tử Thiêm lắc đầu. Bạch Từ không phải là mối tình đầu của cậu, nhưng cô ấy lại là người mà cậu yêu trong khoảng thời gian lâu nhất. Cho nên hiện tại chia tay, vẫn cảm thấy có chút hối tiếc.

Lương Đông đặt quả bóng xuống đất, đưa tay ra khoác lấy vai Triệu Tử Thiêm, cười cười nói:

“Nói cho cậu biết, mối tình đầu hay không phải mối tình đầu cũng chẳng quan trọng đâu. Chia tay đều sẽ buồn chán như nhau mà thôi!”

Triệu Tử Thiêm gật đầu, lời này của Lương Đông nói rất đúng. Không biết lần này cậu sẽ đau lòng trong bao lâu đây.

“Cậu ăn cơm chưa?”

Lương Đông đột nhiên cảm thấy đói bụng, hắn đến đây chơi bóng đã một tiếng đồng hồ rồi. Vẫn chưa có gì cho vào bụng.

Triệu Tử Thiêm không nói gì chỉ lắc đầu.

Lương Đông cười lớn, quay sang nói với Triệu Tử Thiêm:

“Đi thôi, hôm nay tôi mời cậu!”

Triệu Tử Thiêm cũng đói, cho nên nhận lời Lương Đông:

“Căng tin hết đồ ăn rồi. Tôi dẫn cậu đến một chỗ ăn rất ngon!”

Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm. Phát hiện ra, người này vừa mới đau lòng đến mức không muốn nói chuyện, hiện tại đã có thể miễn cưỡng nở nụ cười một chút. Phát hiện này, khiến cho tâm Lương Đông không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng sự thay đổi nhỏ này của Lương Đông. Ngay cả chính bản thân hắn cũng không thể nhận ra.

Còn Triệu Tử Thiêm, cậu mặc dù vẫn còn đau lòng thương tâm, nhưng vì không muốn phá vỡ không khí, vẫn miễn cưỡng cười với Lương Đông một cái.

Đến chính Triệu Tử Thiêm cũng không thể hiểu nổi, cậu vì sao lại không muốn phá vỡ bầu không khí này.

Có lẽ, là được mời ăn miễn phí sao?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!