Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 78: Chuyện Chiếc Quần Lót 2


trước sau

Lương Đông nhanh chóng đóng lại cánh cửa trên sân thượng, bộ mặt vui vẻ lấy lòng cầm quần lót trên tay đi về phía Triệu Tử Thiêm:

“Làm sao? Không phải mang quần lót đến cho em rồi sao…”

Triệu Tử Thiêm nhìn chiếc quần lót màu đỏ ở trong tay của Lương Đông, trong lòng thật sự có chút xúc động muốn ném người trước mặt từ trên sân thượng xuống.

“Cái quần kia mà mặc được sao?” Triệu Tử Thiêm tức giận đến đứng không vững

Lương Đông cười cười, còn đặc biệt kéo chiếc quần lót đó ra hai bên:

“Làm sao mà không mặc được, em xem chất vải rất tốt, có kéo mạnh đến mấy cũng không rách!”

Triệu Tử Thiêm khoanh tay trước ngực, có chút xấu hổ quay sang một bên: “Anh đi mà mặc..” Nói rồi Triệu Tử Thiêm liền bước nhanh qua Lương Đông, ý muốn đi xuống dưới phòng để thay đồ.

Lương Đông mau chóng đứng chặn trước cửa sân thượng, dáng vẻ lưu manh kiên quyết, nhất định không có ý tránh sang một bên. Triệu Tử Thiêm dùng sức đẩy Lương Đông, nhưng mà có đẩy thế nào hắn cũng chỉ nhích người sang một chút rồi lại quay trở về đứng chắn ở trước cửa. Triệu Tử Thiêm đẩy mệt, cuối cùng đứng dựa vào tường thở phì phò:

“Anh có ý gì đây, sắp đến giờ thi đấu rồi còn muốn lằng nhằng ở trên này!”

Lương Đông nhún vai, đột nhiên bước sang bên cạnh dùng hai tay ép Triệu Tử Thiêm vào góc tường:

“Không có ý gì cả, mặc quần vào rồi xuống sân. Không lẽ em muốn cứ như vậy…”

Triệu Tử Thiêm bực mình, đưa tay tát mạnh vào má của Lương Đông:

“Không có ý gì sao, em thấy anh nhất định là có rất nhiều ý đó. Mau tránh ra đi!”

Triệu Tử Thiêm cứ thế tát liên tiếp ba phát vào má của Lương Đông. Đã nói tay của Triệu Tử Thiêm không hề nhỏ, sức lực đánh ra cũng rất lớn, Lương Đông bị tát liên hoàn như vậy da mặt cũng cảm thấy nóng rát. Bị tát đến cái thứ ba, Lương Đông nhịn không được nữa giữ chặt hai tay của Triệu Tử Thiêm lại ấn vào góc tường.

Tình trạng của Triệu Tử Thiêm hiện giờ chẳng khác nào cá nằm trên thớt, nhưng mà sóc nhỏ vẫn rất quật cường, hai mắt mở lớn lóe lên tia tức giận khiếp người. Nếu người khác nhìn thấy bộ dạng này của Triệu Tử Thiêm nhất định sẽ bị cậu làm cho hoảng sợ. Có điều lừa lớn sớm đã bị chai lì, ai kia dù có nhìn hắn như thế nào hắn cũng đều cảm thấy đáng yêu, càng đáng yêu lại càng muốn trêu chọc. Thế cho nên hiện tại, Lương Đông liền dùng tay khóa chặt hai tay của Triệu Tử Thiêm song song bên tường, khóe miệng không tự giác nhếch lên cao, sau đó thì đưa môi của mình xuống phía dưới ngực Triệu Tử Thiêm. Lúc đầu chỉ là nhẹ nhàng hôn hôn vài cái, nhưng do bởi vì bị ngăn cách bởi một lớp áo, thế nên Lương Đông nhịn không được cắn một phát thật mạnh vào điểm nhỏ trước ngực của Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm ăn đau, cả người theo phản xạ khẽ cong lên. Lương Đông chậm rãi đưa miệng rời khỏi đó, nhìn Triệu Tử Thiêm một hồi mới nói:

“Hôm nay nhất định phải mặc cái quần này!”

Triệu Tử Thiêm quay mặt sang một bên lười nhìn ai kia:

“Không mặc!”

Lương Đông nghiêng đầu sang đối diện với Triệu Tử Thiêm:

“Thật sự không mặc?”

Triệu Tử Thiêm lại quay đầu đi, kiên quyết nói không. Cậu không tin nếu như cậu không muốn mặc, Lương Đông cũng chẳng có cách nào mặc cái quần đó lên người cậu.

Lương Đông cười lạnh, đầu gối đột nhiên di chuyển lên phía đùi của Triệu Tử Thiêm, dùng sức tách hai chân cậu ra để chen vào giữa.

“Thật sự không mặc sao?” Lương Đông vừa nói vừa di chuyển chân một chút.

Triệu Tử Thiêm hiện tại đứng có chút chật vật, bởi vì hai chân bị ép phải mở rộng, hơn nữa đầu gối của Lương Đông lại ép vào Tiểu Thiêm Thiêm của cậu, hắn còn xấu xa rung chân, khiến cho Triệu Tử Thiêm ít nhiều có chút xấu hổ. Triệu Tử Thiêm muốn đẩy Lương Đông ra xa nhưng mà không được, bởi vì hai tay của cậu vốn đã bị khóa chặt trên tường, chân bị tách rộng muốn đứng vững cũng có điểm khó khăn chứ đừng nói là đưa chân lên đá người phía trước.

Triệu Tử Thiêm không nói, chỉ im lặng dùng ánh mắt tức giận nhìn Lương Đông. Lương Đông thấy một màn này thì có vẻ hài lòng lắm, đầu gối phía dưới lại bắt đầu rung rung di chuyển, nhịp độ mỗi lần lên gối càng ngày càng nhanh hơn. Triệu Tử Thiêm có chút đau liền nhíu mày quát:

“Có thôi ngay không, em…”

Lời còn chưa nói xong, Lương Đông đã nhân lúc Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp khép miệng vào đã chuẩn xác đưa lưỡi của hắn vào bên trong khoang miệng cậu chạy loạn một hồi. Triệu Tử Thiêm có ý định cắn lưỡi Lương Đông, còn nhớ lần đầu tiên cậu muốn cắn lưỡi Lương Đông là khi ở nhà bà nội hắn. Lúc ấy Triệu Tử Thiêm thấy mình thật sự ngu ngốc, đến cắn lưỡi người khác cũng cắn nhầm vào lưỡi mình. Sau này Triệu Tử Thiêm có vẻ thuần thục hơn, khi nào Lương Đông đột nhiên hôn cậu, cậu sẽ tức giận không cần suy nghĩ nhiều mà cắn mạnh vào lưỡi hắn. Mỗi lần cắn tuyệt đối không lưu tình, không thể nói cắn phát nào liền trúng phát đó, nhưng mà cậu cũng chưa lần nào tự cắn vào lưỡi mình nữa. Nếu không trúng thì không nói, nhưng nếu đã trúng nhất định sẽ có máu chảy thịt bong.

Lương Đông mấy lần bị cắn rách lưỡi cũng cảnh giác hơn, nhưng số lần bị đổ máu vẫn không giảm đi chút nào. Có điều hôm nay chính là ngày may mắn của lừa lớn, Lương Đông cảm nhận được Triệu Tử Thiêm có ý định cắn lưỡi mình nữa, đầu gối vốn đặt ở giữa hai chân của Triệu Tử Thiêm liền húc mạnh lên phía trên. Triệu Tử Thiêm đã định cắn xuống rồi, đột nhiên bị cảm giác chèn ép phía dưới làm cho vừa đau đớn vừa giật mình, vội vã há miệng thật lớn thở dốc. Lương Đông thấy bộ dạng này của Triệu Tử Thiêm mới hài lòng, luyến tiếc mút mạnh đầu lưỡi của ai kia rồi mới chậm rãi rời đi:

“Còn muốn cắn anh?”

Triệu Tử Thiêm bị đau, hai chân run rẩy, cố gắng kiễng lên thật cao tránh cho Tiểu Thiêm Thiêm bị kẹp giữa. Nhưng mà Triệu Tử Thiêm càng cố sức kiễng lên bao nhiêu, đầu gối của Lương Đông lại xấu xa di chuyển lên cao bấy nhiêu. Cuối cùng Triệu Tử Thiêm không nhịn được nữa, dùng ánh mắt van xin mở miệng nói:

“Đau quá, mau bỏ chân xuống!”

Lương Đông nhìn thấy bộ dạng hít thở không thông, lồng ngực hô hấp phập phồng kia của Triệu Tử Thiêm, trong lòng liền nổi lên thú tính mãnh liệt, hơi hơi đưa chân xuống phía dưới một chút, nở nụ cười xấu xa hỏi:

“Có mặc quần hay không?”

Bởi vì Lương Đông chỉ hơi thu chân xuống, cho nên Triệu Tử Thiêm vẫn phải cố gắng kiễng chân lên thật cao. Thấy Triệu Tử Thiêm không nói, Lương Đông lại đẩy mạnh đầu gối lên phía trên. Triệu Tử Thiêm hai mắt mở lớn, cảm giác đau đớn trước nay chưa từng có bắt đầu đánh úp về phía cậu:

“Có mặc… bỏ chân xuống ngay!”

Lương Đông cười cười, thu hẳn chân về. Tiểu Thiêm Thiêm không còn bị chèn ép nữa, Triệu Tử Thiêm mới dám thở nhẹ một hơi. Mồ hôi chảy ra ướt đẫm cả trước ngực áo, phần tóc trước trán bết dính lại với nhau. Lương Đông vừa nhìn thấy cảnh này liền lâm vào trạng thái hỗn loạn, vừa đau lòng vừa cảm thấy thỏa mãn:

“Chịu mặc luôn không phải là tốt hay sao?”

Triệu Tử Thiêm không nói, bây giờ cậu thật sự đau đến không nói được. Lương Đông bỏ hai tay của Triệu Tử Thiêm ra, nhanh chóng nhấc bổng cậu ngồi lên chiếc bàn học cũ. Triệu Tử Thiêm cho dù còn chút sức lực chống cự, nhưng cậu biết bây giờ có phản kháng đi chăng nữa thì cơ hội thoát khỏi chỗ này cũng chỉ có không phẩy một phần trăm mà thôi. Thế cho nên vẫn là mặc kệ Lương Đông muốn làm cái gì thì làm.

Triệu Tử Thiêm ngồi trên bàn không buồn nhấc chân, chỉ mệt mỏi vịn hai tay vào vai Lương Đông. Lương Đông nhanh chóng cởi ra được quần đùi của Triệu Tử Thiêm vứt ở trên bàn, hắn không mặc quần lót vào ngay cho Triệu Tử Thiêm mà phải đưa tay kiểm tra Tiểu Thiêm Thiêm một chút. Triệu Tử Thiêm thấy cái người đứng đối diện mình không biết xấu hổ như vậy liền bực bội hỏi một câu:

“Có còn dùng được hay không?”

Lương Đông cười cười, vỗ nhẹ vào Tiểu Thiêm Thiêm an ủi:

“Không biết, tối kiểm tra xem thế nào!”

Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông trêu chọc phía dưới như vậy, hứng thú trong người cũng được kích thích nhanh chóng. Tiểu Thiêm Thiêm quả thật là vẫn dùng tốt, nghe Lương Đông nói ra câu kia liền hào hứng tỉnh dậy. Lương Đông cười cười vỗ nhẹ vào đùi của Triệu Tử Thiêm cố tình nói ra một câu thế này:

“Đã nói tối sẽ kiểm tra, không cần gấp gáp!”

Triệu Tử Thiêm có điểm xấu hổ, quay mặt sang một bên lầm bầm:

“Còn phải đợi đến tối…”

Lương Đông nghe thấy câu này thì bật cười hỏi lại:

“Muốn kiểm tra luôn hả?”

Triệu Tử Thiêm không nói, cũng không dám nhìn Lương Đông, cái đầu nhỏ không tự giác gật nhẹ một cái. Lương Đông cũng không có ý định trêu chọc sóc nhỏ nhà mình nữa, hắn bốn tháng nay đã bị lệnh cấm của Triệu Tử Thiêm làm cho điêu đứng rồi, hôm nay có cơ hội sẽ tuyệt không chần chừ. Lương Đông đang định dùng tay nắm lấy Tiểu Thiêm Thiêm thì bị Triệu Tử Thiêm chặn lại:

“Khoan đã, cài cửa sân thượng vào đi!”

Bởi vì Triệu Tử Thiêm sợ sẽ có người đi lên đây, sau đó bắt gặp cảnh này thì không hay cho lắm. Lương Đông có chút vội vàng, dùng sức đẩy luôn chiếc bàn Triệu Tử Thiêm đang ngồi đến chắn trước cửa. Triệu Tử Thiêm giật mình, vịn vào vai Lương Đông để khỏi bị ngã. Làm xong xuôi mọi chuyện, không cần Triệu Tử Thiêm nói, Lương Đông đã đưa tay xuống phía dưới đùi cậu vuốt lên vuốt xuống. Đã quen biết nhau gần ba năm rồi, Triệu Tử Thiêm không còn giống như những ngày đầu tiên, bị Lương Đông vuốt vuốt vài cái liền hôn mê đến không tỉnh dậy được. Tuy rằng trình độ của Lương Đông càng ngày càng giỏi, nhưng mà Triệu Tử Thiêm cũng chỉ hai mắt đê mê khép hờ, tuyệt đối sẽ không nhắm chặt mắt mà ngủ lúc nào không hay nữa.

“Lệnh cấm động chạm được bác bỏ rồi đúng không?” Lương Đông ngẩng đầu, khóe miệng mang theo độ cung tà mị nhếch lên cao.

Triệu Tử Thiêm hai tay bóp chặt vai của Lương Đông, cậu có thể cảm nhận được đầu ngón tay giống như muốn xuyên qua da thịt hắn. Khỏi phải nói cái hành động này biểu hiện cho cậu cảm thấy kích thích đến mức nào, nhưng mà ngoài miệng vẫn không quên nói cứng:

“Làm không tốt thì không bác bỏ!”

Lương Đông cười cười, bàn tay phía dưới lại bắt đầu di chuyển nhanh hơn một chút:

“Phải như thế nào mới được coi là tốt, muốn nhanh hay chậm?”

Triệu Tử Thiêm hô hấp loạn nhịn, nếu mà Lương Đông làm nhanh hơn nữa chỉ sợ là cậu chịu không nổi:

“Như vậy… nhưng vậy là… tốt rồi!”

Lương Đông hài lòng, dùng ngón trỏ nựng cằm Triệu Tử Thiêm đối diện với mặt mình:

“Là em nói đó, lệnh cấm bác bỏ rồi!”

Triệu Tử Thiêm cứ ngồi im như vậy đợi từng đợt khoái cảm qua đi, đến lúc cảm thấy tốt hơn được một chút vẫn không quên nhắc đến chuyện chiếc quần lót kia với Lương Đông:

“Lát nữa… quần kia… lấy quần khác…”

Lương Đông chăm chú nhìn vào đôi môi nhỏ nhắn đang chu về phía trước, từ đôi môi đó hắn có thể nhìn thấy rõ ràng đầu lưỡi quen thuộc phía bên trong của Triệu Tử Thiêm. Tuy rằng Triệu Tử Thiêm nói năng không rõ ràng, câu từ bởi vì mê loạn mà sắp xếp mất trật tự, Lương Đông cũng vẫn hiểu được Triệu Tử Thiêm rốt cuộc muốn nói cái gì.

“Quần đó phải mặc!” Lương Đông kiên quyết.

Triệu Tử Thiêm nghe thấy thế thì không phục, hai mắt cố gắng mở ra thật lớn, thở phì phò nói với Lương Đông:

“Nhưng mà… không hợp, không muốn mặc”

Lương Đông đưa tay khẽ lau đi vài giọt mồ hôi bên trán của Triệu Tử Thiêm, ở bên cạnh dịu dàng dụ dỗ:

“Em không mặc làm sao mà biết không hợp, nếu không hợp anh nhất định sẽ cởi ra giúp em… thế có được không?”

Triệu Tử Thiêm khẽ rùng mình, cảm giác như Tiểu Thiêm Thiêm ở dưới sắp bùng phát bắn ra, cái đầu nhỏ lắc lắc qua lại, đôi lông mày hơi nhíu, mở miệng làm nũng:

“Không muốn mặc… không hợp…”

Lúc Tiểu Thiêm Thiêm được thỏa mãn, Triệu Tử Thiêm liền dựa hẳn vào người Lương Đông, khóe miệng vẫn không quên mấp máy nói ra một câu như vậy.

Lương Đông yêu thương, vuốt vuốt dọc sống lưng của Triệu Tử Thiêm:

“Phải mặc!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy thế, cả người dốc hết sức lực cuối cùng cắn lên vai Lương Đông một cái thật mạnh. Đợi Triệu Tử Thiêm ngừng cắn , Lương Đông mới chậm rãi để cậu dựa lưng vào tường, cầm lấy quần lót đặt sẵn trên bàn mặc vào giúp cho Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm ngồi im ở một chỗ, Lương Đông nói cậu đứng dậy để kéo quần lên, Triệu Tử Thiêm vẫn kiên quyết không chịu phản ứng. Lương Đông biết sóc nhỏ nhà mình làm nũng không được liền chuyển sang cứng đầu, hắn cũng không tức giận gì, chỉ dùng sức kéo người Triệu Tử Thiêm đứng xuống phía dưới.

Bởi vì Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông kéo, cho nên mông cũng ma sát mạnh xuống dưới mặt bàn. Triệu Tử Thiêm cảm giác mông mình giống như bị mất một mảng da, vừa tức giận vừa mệt mỏi tựa người vào vai Lương Đông quát:

“Đau quá…”

Lương Đông thấy vậy cũng đau lòng, nhanh chóng nhìn xuống phía hai mông của Triệu Tử Thiêm quả thật bị ửng đỏ, vẫn còn may không bị trầy xước. Lương Đông đưa tay xoa nhẹ vào mông của Triệu Tử Thiêm an ủi:

“Không có sao, không bị trầy…”

Triệu Tử Thiêm cố làm ra bộ dạng bị đau, một tay khẽ đánh vào ngực Lương Đông oán trách, ý không muốn hắn mặc cái quần kia cho mình:

“Đau rồi, bị đau rồi,… không mặc được loại quần đó đâu”

Nhưng mà lời vừa nói xong, Triệu Tử Thiêm đã cảm giác hai mông giống như bị miếng vải co dãn nào đó siết chặt đẩy mông của mình lên cao. Xoay người lại phía sau nhìn một chút, Triệu Tử Thiêm liền thấy có điểm xấu hổ, cố gắng dùng tay kéo kéo hai chiếc dây cố định để nâng mông cậu ra, nhưng mà kéo lên không được, kéo xuống cũng không xong. Triệu Tử Thiêm chẳng còn cách nào khác là bỏ tay ra, quay sang đánh mạnh vào vai Lương Đông: “Đã nói không mặc được loại quần đó, chật…” Nói rồi Triệu Tử Thiêm có ý định đưa tay xuống cởi chiếc quần đó ra.

Lương Đông thấy thế vội vàng giữ tay Triệu Tử Thiêm lại, ánh mắt chăm chú như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn xuống cặp mông bị dây chun thít chặt đẩy lên cao kia của Triệu Tử Thiêm:

“Mặc rất hợp mà!”

Triệu Tử Thiêm bực mình, kéo áo trùm kín phía sau mông:

“Không hợp, không mặc… còn chật!”

Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm vào lòng xoa xoa phía sau lưng cậu nói:

“Là chưa quen, mặc rồi sẽ cảm thấy thoải mái!”

Triệu Tử Thiêm không phục, đẩy Lương Đông ra xa:

“Không muốn mặc, tại sao cứ muốn em mặc,… em đã nói không không thoải mái…”

Lương Đông lại đi đến kéo Triệu Tử Thiêm về phía mình:

“Được rồi, được rồi, chỉ mặc lần này mà thôi!”

Triệu Tử Thiêm xụ mặt:

“Suốt ngày trêu chọc, suốt ngày ức hiếp…”

Lương Đông cười khổ:

“Anh không trêu chọc em!”

Triệu Tử Thiêm xoay mặt sang một bên:

“Suốt ngày nói thế, vậy mà còn bắt em mặc cái này!”

Lương Đông thấy sóc nhỏ nhà mình trách móc làm nũng, tuy rằng biết Triệu Tử Thiêm đang giả bộ, nhưng hắn vẫn cứ phải chạy đến lấy lòng:

“Được rồi, chỉ mặc hôm nay mà thôi, lần sau sẽ không mặc nữa!”

Triệu Tử Thiêm không ngờ hôm nay Lương Đông lại cứng đầu như thế, bình thường cậu chỉ cần làm ra vẻ giận dỗi nói với hắn vài câu, hắn sẽ cứ như vậy mà làm theo ý cậu, thế mà bây giờ… Triệu Tử Thiêm cố gắng khắc chế sự tức giận trong lòng, gương mặt làm ra vẻ buồn bã, nhỏ giọng nói:

“Không muốn mặc đâu… không thoải mái!”

Lương Đông nghe thấy giọng nói khẽ kia, cả người liền ngứa ngáy lạ thường, đôi tay vừa rồi vốn để ở sau lưng Triệu Tử Thiêm lúc này liền di chuyển xuống phía mông cậu:

“Mặc hôm nay mà thôi”

Triệu Tử Thiêm đã nhẫn nhịn cho ai kia sờ mông mình, nhưng mà con lừa lớn trước mặt này lại được nước làm càn, đã được sờ mông còn muốn bóp mạnh. Triệu Tử Thiêm tức nước vỡ bờ, hiện rõ nguyên hình bực bội đẩy Lương Đông ra xa: “Em mặc kệ, nói không mặc là không mặc” Nói rồi Triệu Tử Thiêm xoay người lại phía Lương Đông, định cầm quần đùi bị rơi ở dưới đất mặc lên người.

Nhưng mà Triệu Tử Thiêm vừa cúi người xuống, cặp mông lại hiện lên rõ ràng trước mặt Lương Đông. Lương Đông âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, đẩy người Triệu Tử Thiêm về phía trước. Triệu Tử Thiêm tay còn chưa chạm được vào quần, đằng sau giống như bị ai đó ép đè xuống bàn, giây tiếp theo Lương Đông liền dùng sức kéo thật căng một bên dây quần rồi thả ra. Quần đắt tiền có khác chất liệu vô cùng tốt, kéo càng mạnh thì độ đàn hồi của nó càng lớn, “ba” một tiếng dây thun kia liền bắn thẳng về phía mông của Triệu Tử Thiêm.

“Quần này còn có một tác dụng nữa, nếu em không nghe lời…” Nói đến đây Lương Đông lại kéo mạnh cái dây quần đó rồi thả ra.

Triệu Tử Thiêm bực mình, đưa tay ra phía sau che mông lại. Cậu che bên này thì Lương Đông sẽ kéo dây ở bên kia, cuối cùng dùng cả hai tay mà che. Lương Đông vốn dĩ là muốn dụ Triệu Tử Thiêm làm như vậy, chỉ đợi hai tay của cậu đặt sau mông rồi, hắn liền nắm lấy hai tay đó ép buộc cậu tự làm. Triệu Tử Thiêm đau đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhất quyết không chịu phát ra tiếng kêu nào.

Lương Đông ở đằng sau vẫn cố tình nắm lấy tay cậu kéo dây:

“Mặc một lần… nhá!”

Triệu Tử Thiêm im lặng không nói, cũng không dãy dũa, chỉ mở lớn hai mắt cố gắng không phát ra tiếng kêu. Lương Đông nhìn xuống dưới mông của Triệu Tử Thiêm, thấy có nhiều vết hằn rõ rệt, nhất định là Triệu Tử Thiêm đã rất đau nhưng lại không chịu phản kháng. Lương Đông thấy vậy đột nhiên cảm thấy có lỗi, hắn nhanh chóng kéo Triệu Tử Thiêm dậy ôm vào lòng, hai tay ở phía dưới cũng rất thành thật xoa xoa vết thương kia:

“Sóc nhỏ cứng đầu!”

Triệu Tử Thiêm không nói cũng không đẩy Lương Đông ra. Chỉ đứng im như vậy để cho ai kia thích làm gì thì làm.

Lương Đông một tay xoa nhẹ mông của Triệu Tử Thiêm, một tay vuốt lại mái tóc hỗn loạn của cậu:

“Được rồi, không mặc đã được chưa?”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu này mới chịu liếc nhìn Lương Đông một cái. Lương Đông cười khổ mở miệng nói tiếp:

“Mặc quần vào rồi xuống dưới thay đồ!”

Triệu Tử Thiêm vẫn đứng im, cậu vừa rồi là cúi người xuống mới làm cho máu nóng trong người ai kia nổi lên. Lương Đông chậm rãi cúi xuống giúp sóc nhỏ nhà mình mặc quần, khi quần đã được xỏ vào hai chân rồi Triệu Tử Thiêm mới lạnh giọng nói ra một câu thế này:

“Lần sau không cho phép lấy cái quần đó ra!”

Lương Đông kéo quần của Triệu Tử Thiêm lên cao, gật đầu cười nói:

“Được rồi, lát nữa bỏ cái quần đó đi!”

Triệu Tử Thiêm bực tức hất tay Lương Đông ra, xoay người đẩy chiếc bàn đang chắn ở trước cửa sân thượng:

“Anh mà dám bỏ nó đi, xem em xử anh thế nào!”

Vẫn là quần dù không thể mặc, nhưng giá tiền đắt như vậy tuyệt không thể bỏ. Triệu Tử Thiêm đối với chiếc quần đó vẫn còn nuôi hy vọng bán lại cho người khác, cho dù chỉ được giá nửa tiền cậu cũng đồng ý. Có điều Triệu Tử Thiêm lại không biết bán cái loại quần đó cho ai, cũng không thể cầm chiếc quần đó đi nói cho người ta là: tôi có cái quần này cậu muốn mua hay không. Người ta mà nhìn thấy chiếc quần kỳ quái kia chắc hẳn sẽ nghĩ cậu là kẻ biến thái. Suy đi tính lại cuối cùng Triệu Tử Thiêm phát hiện ra một điều, cậu rốt cuộc đã quen phải hạng người gì vậy, mặt dày, biến thái, không biết xấu hổ,... bao nhiêu tật xấu như thế ở trên người Lương Đông… vậy mà cứ như vậy đã cùng nhau trải qua gần ba năm rồi.

Triệu Tử Thiêm chỉ mạnh mồm thế thôi, nói là xử Lương Đông nhưng cuối cùng người bị xử vẫn là cậu. Lần nào cũng như vậy, bị Lương Đông xử xong đến mệt mỏi không buồn nhấc chân tay, giống như bây giờ vậy,… Cái gì gọi là số trời đã định chính là như hiện tại, Lương Đông tuy rằng không ngăn cản chuyện Triệu Tử Thiêm thay cái quần lót kia ra nữa, nhưng mà đến cuối cùng quần lót vẫn không thể thay ra, bởi vì…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!