Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 79: Trận Đấu Bóng Rổ


trước sau

Lúc Triệu Tử Thiêm cùng Lương Đông đi xuống tầng ba, gương mặt Triệu Tử Thiêm vẫn nhăn nhó tức giận, Lương Đông thấy vậy liền đi đến khoác vai Triệu Tử Thiêm cười nói:

“Vẫn còn giận?”

Triệu Tử Thiêm không nói gì, chỉ bực bội đẩy tay Lương Đông ra rồi bước nhanh xuống dưới tầng. Lương Đông cười khổ, hắn cuối cùng vẫn là bị lạnh nhạt.

Triệu Tử Thiêm đi đến trước cửa phòng 301, phát hiện ra Lý Vĩ và Tạ Phi Tốn đã không có ở trong phòng cho nên cửa đã sớm khóa lại. Triệu Tử Thiêm không mang chìa khóa vì thế chỉ còn biết trầm mặt đứng ở đó đợi Lương Đông đi tới.

Lương Đông vừa bước xuống tầng thì thấy sóc nhỏ nhà mình đang đứng khoanh tay ở trước ngực, hai mắt nhìn chằm chằm về phía hắn. Lương Đông giật mình, Triệu Tử Thiêm lại làm ra dáng vẻ lãnh đạo nghiêm khắc nữa rồi.

“Sao còn chưa vào?” Lương Đông khó hiểu hỏi.

Triệu Tử Thiêm lạnh giọng:

“Khóa cửa”

“Hả?” Bây giờ hẳn là đến giờ chuẩn bị thi đấu rồi, Lý Vĩ và Tạ Phi Tốn cũng đăng ký tham gia, cho nên hiện tại không có ai ở bên trong cũng đúng.

Triệu Tử Thiêm lại hỏi tiếp:

“Anh có mang chìa khóa hay không?”

Lương Đông rất tự nhiên mà nói:

“Không mang!”

Triệu Tử Thiêm quét ánh mắt lạnh về phía Lương Đông, trong lòng vẫn luôn nghĩ Lương Đông cố tình không muốn lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, để cậu không thay được chiếc quần kia ra. Thế cho nên Triệu Tử Thiêm không nói một lời, đùng đùng tức giận đi về phía Lương Đông đưa tay sờ soạng hai túi quần hắn. Lương Đông cũng chẳng cảm thấy khó chịu gì, cứ đứng im ở một chỗ cười cười để cho Triệu Tử Thiêm thích làm cái gì thì làm. Triệu Tử Thiêm đã cho hẳn tay vào cả túi quần trước lẫn sau của Lương Đông vẫn không tìm ra chìa khóa, liền bực bội thu tay về hỏi hắn:

“Anh giấu chìa khóa chỗ nào rồi?”

Lương Đông nhún vai:

“Anh không mang thật!”

Triệu Tử Thiêm không tin, cái bộ dạng cười cợt kia của Lương Đông hiện tại thật sự rất đáng nghi ngờ:

“Mau lấy chìa khóa ra, thi đấu bắt đầu rồi đấy!”

Lương Đông có vẻ chẳng cảm thấy lo lắng gì cho cuộc thi, hắn đứng tựa vào một bên tường cười nhẹ như gió xuân, nhìn Triệu Tử Thiêm một lúc mới chậm rãi mở miệng:

“Có muốn anh đi tìm Lý Vĩ lấy chìa khóa cho em hay không?”

Triệu Tử Thiêm vẫn không tin Lương Đông không mang chìa khóa, nghe hắn nói như vậy thì tức giận đi đến đấm mạnh vào ngực hắn:

“Còn muốn giả bộ, mau lấy chìa khóa ra đây!”

Lương Đông bị đánh mạnh đến mức hai chân phải lùi về phía sau một chút, nhìn bộ dạng giận dữ kia của Triệu Tử Thiêm, Lương Đông biết sóc nhỏ nhà mình nhất định là vô cùng tức giận rồi, thế cho nên Lương Đông mới đưa tay lên xoa ngực một chút rồi nói:

“Được rồi, anh đi tìm Lý Vĩ lấy chìa khóa cho em…”

Triệu Tự Thiêm không nói một lời, khoanh tay đứng im ở một chỗ. Đúng lúc này có một cậu nam sinh hốt hoảng chạy lên, vừa nhìn thấy Triệu Tử Thiêm và Lương Đông đứng ở trước cửa phòng liền nói lớn:

“Này Lương Đông, Tử Thiêm giờ này mà hai người các cậu còn ở đây?”

Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cùng đưa mắt nhìn về phía người đang nói. Lương Đông thấy bộ dạng hấp tấp kia của nam sinh cũng khó hiểu:

“Sao vậy?”

Nam sinh nhanh chóng bước về phía Lương Đông:

“Còn làm sao nữa? Trận đấu bắt đầu nãy giờ rồi, đội chúng ta đang thi đấu thiếu một người đó”

“Không phải trường ta trận hai mới thi hay sao?” Triệu Tử Thiêm mặc dù không mang điện thoại theo, nhưng mà cậu biết bây giờ hẳn là chưa đến chín giờ, không thể bắt đầu nhanh đến như vậy được.

Nam sinh nhíu mày: “Xe của trường A đi trên đường gặp một vài sự cố, đến bây giờ vẫn chưa thể đến nơi, cho nên trường ta bị đẩy lên thi trước” Nói rồi nam sinh kia liền kéo tay Lương Đông và Triệu Tử Thiêm gấp rút rời đi: “Mau đi thôi”.

Chính vì thế mà, chuyện thay quần lót cứ thế bị lãng quên, sau đó ở trên sân bóng…

___

Lương Đông và Triệu Tử Thiêm nhanh chóng bước đi, lúc đến sân bóng thấy Lý Vĩ đang ngồi ở bên ngoài hàng ghế dành cho người dự bị. Lý Vĩ cũng tham gia thi đấu bóng rổ, vừa rồi nam sinh kia nói thiếu một người, bây giờ Lý Vĩ lại ngồi đây, vậy không phải là thiếu hai người rồi sao.

Triệu Tử Thiêm chạy đến hỏi Lý Vĩ:

“Này, sao cậu ngồi ở chỗ này?”

Lý Vĩ cầm chai nước đá đặt trên cổ chân bên phải của mình, vừa làm vừa nhíu mày dùng tay chỉ về phía trước:

“Có nhìn thấy người mặc áo số 07 kia không, cậu ta rất hay đẩy người. Các cậu phải cẩn thận đó!”

Triệu Tử Thiêm có chút lo lắng cho Lý Vĩ:

“Chân cậu sao vậy?”

Lý Vĩ bực bội:

“Là cậu ta làm, trận tiếp chắc tôi không tham gia được!”

Lương Đông nhìn đội hình trên sân bóng, bên đội của hắn chỉ còn lại ba người. Ba đấu với năm hẳn là thua rồi, thế cho nên Lương Đông quyết định để trận sau sẽ vào sân.

Mười phút thi đấu trôi qua, cuối cùng cũng kết thúc hiệp một. Bên trường đại học S thua đâm với tỉ số 12 – 35.

Khương Chí Phong cũng có mặt ở trong đội bóng, vừa thấy Lương Đông ngồi ở hàng ghế chờ thì nói:

“Đông ca, tại sao anh bây giờ mới tới? Bên đội chúng ta thua rồi!”

Lương Đông không trả lời Khương Chí Phong, chỉ đứng bên cạnh nói ra chiến thuật một lượt.

“Lát nữa Hạng Cát cậu phụ trách dẫn bóng, tôi sẽ ghi điểm, Chí Phong và Đại Thiêm là tiền phong, còn Viên Trực cậu trung phong đi…”

Mọi người cùng nhau bàn bạc một hồi, tiếng còi báo hiệu vào sân cũng vang lên. Trước khi vào sân, Lương Đông có đi bên cạnh nói nhỏ với Triệu Tử Thiêm:

“Cẩn thận!”

Triệu Tử Thiêm không nói gì chỉ gật đầu. Vừa rồi Lương Đông đứng ở ngoài sân bóng đã quan sát thật kỹ kỹ thuật chơi bóng của đội bạn. Lương Đông phát hiện người mặc áo 07 kia chơi không được quang minh chính đại cho lắm, cậu ta luôn nhân lúc hỗn loạn, lợi dụng khi trọng tài không nhìn thấy lén dẫm vào chân hoặc là dùng cùi trỏ huých vào bụng đối phương.

Lương Đông chọn là hậu vệ ghi điểm, để Triệu Tử Thiêm là tiền phong bởi vì hai vị trí đó gần nhau trên sân bóng nhất, nếu như người mang áo số 07 kia có ý định đánh chủ ý nên người sóc nhỏ nhà hắn, hắn còn có thể chạy đến giúp đỡ một tay.

Hiệp 2 diễn ra được một nửa, nam sinh mang áo số 07 tên Trác Thiệu Văn đã nhận ra Lương Đông chính là chủ lực trong đội bóng, cậu ta nhanh chóng chạy đến ép sát Lương Đông, ngăn không cho Lương Đông di chuyển.

Có điều cho dù kỹ thuật cản bóng kia của Trác Thiệu Văn tốt đến đâu, thì Lương Đông vẫn có thể không cần chạy đến gần, đứng ngay ở vị trí ngoài vạch ba điểm dễ dàng ném vào rổ.

Hiệp hai kết thúc, bên trường B vẫn đang tạm dẫn trước với tỷ số 40 – 20.

Lương Đông nhanh chóng chạy về phía Triệu Tử Thiêm cười hỏi: “Có mệt không?” Nói rồi liền mở sẵn chai nước đưa cho Triệu Tử Thiêm uống.

Triệu Tử Thiêm cầm chai nước lắc lắc đầu, một tay lau mồ hôi, một tay kín đáo đưa ra phía sau kéo kéo quần. Chơi bóng quả thực không mệt, nhưng mà chỉnh quần lại khiến cậu điêu đứng rồi. Đã nói quần này chất vải vô cùng tốt, mới chạy vài vòng quanh sân một bên dây quần liền lệch sang khỏi vị trí, khiến cho nó kẹp chặt ở phía sau mông cậu, có chỉnh thế nào cũng không thấy thoải mái hơn được. Lương Đông nhìn thấy được hành động nhỏ kia của Triệu Tử Thiêm thì khẽ cười:

“Lại làm sao, quần không thoải mái?”

Triệu Tử Thiêm tức giận không thôi, đưa chai nước ném về phía Lương Đông rồi bước lên phía trước. Lương Đông vội vàng đi đến, rất nhanh đưa tay về phía sau mông của Triệu Tử Thiêm kéo mạnh một chút, chủ yếu là muốn chỉnh quần lại giúp cho Triệu Tử Thiêm. Phải nói là hành động của Lương Đông vô cùng nhanh gọn, chỉ mới đưa tay liền có thể kéo được cái dây quần kia trở về vị trí cũ.

Triệu Tử Thiêm hốt hoảng, gương mặt lo lắng nhìn xung quanh khán đài một hồi. Cậu sợ cái hành động kia bị người ta nhìn thấy, nhưng có vẻ là không ai để ý đến chỗ này thì phải. Triệu Tử Thiêm lạnh mặt nhìn Lương Đông:

“Đừng có làm như vậy!”

Lương Đông cười cười, khoác vai Triệu Tử Thiêm đi về chỗ nghỉ ngơi:

“Đã thoải mái hay chưa?”

Triệu Tử Thiêm không nói gì. Khương Chí Phong ngồi ở trên ghế nãy giờ đã nhìn thấy hết một màn vừa rồi, có điều cậu ta lại không nghĩ rằng Lương Đông chỉnh quần lót giúp cho Triệu Tử Thiêm, chỉ nghĩ là Lương Đông phủi vết bẩn sau mông của Triệu Tử Thiêm mà thôi. Lúc ở trên sân bóng, Lương Đông rất hay nhìn về phía Triệu Tử Thiêm, vừa thấy Triệu Tử Thiêm gặp nguy hiểm Lương Đông sẽ chạy đến ứng cứu ngay. Khương Chí Phong chứng kiến hết một màn quan tâm đó cũng khó hiểu, cậu chẳng hiểu tại sao tình cảm của bọn họ lại tốt đến vậy, trong lòng ít nhiều cũng có chút ghen tị.

Ở bên kia, trường B cũng đang bàn bạc chiến thuật, cuối cùng cả đội đều quyết định để cho hai người kèm sát Lương Đông, để hạn chế hắn di chuyển.

Trận bóng sẽ chẳng có gì nếu như ở cuối hiệp thi đấu thứ ba không diễn ra một sự kiện. Lương Đông suốt cả một hiệp luôn bị đối thủ phòng thủ nghiêm ngặt. Thật ra thì thắng thua đối với Lương Đông không quan trọng, hắn mấy lần nhìn thấy Triệu Tử Thiêm bị người ta huých vào người thì cuống hết cả lên, nhưng mà vẫn không thể nào thoát ra khỏi hai người cao to đang ở bên cạnh mình được.

Không biết từ chỗ nào, đột nhiên có một quả bóng bay trúng vào bên sườn mặt của Triệu Tử Thiêm. Lương Đông hốt hoảng, chẳng cần suy nghĩ cái gì nữa dùng tay đẩy hai người đang chặn ở trước mặt mình ra. Trọng tài đứng bên trên cũng đã thổi còi cảnh cáo nhưng Lương Đông cũng mặc kệ.

Triệu Tử Thiêm bị bóng va vào đầu, tai phải cũng ù ù một lúc, khi đưa tay lên xoa xoa chỗ đó mới phát hiện ra trên tai trống không. Triệu Tử Thiêm giật mình vội vã nhìn xung quanh, hôm nay cậu quên chưa tháo khuyên tai Lương Đông tặng cho mình ra, vừa rồi bị bóng va vào đầu mạnh như vậy hẳn là rơi ra ngoài rồi.

Lương Đông chạy đến thấy Triệu Tử Thiêm đang cúi người xuống nhìn cái gì đó, cứ tưởng kính áp tròng trong mắt của Triệu Tử Thiêm bị rơi ra, Lương Đông hốt hoảng kéo Triệu Tử Thiêm lên, nhìn nhìn vào mắt cậu một hồi không thấy có vấn đề gì mới hỏi:

“Có làm sao hay không, mắt có bị sao hay không?”

Triệu Tử Thiêm đang định nói không sao, Hạng Cát ở phía xa đã hét lớn:

“Lương Đông mau về vị trí đi!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy tiếng nói lớn kia của Hạng Cát cũng giật mình, nhanh chóng đẩy Lương Đông về chỗ cũ nói:

“Không sao, không sao…”

Lương Đông miễn cưỡng trở về vị trí cũ của mình, Triệu Tử Thiêm từ lúc mất khuyên tai chỉ lo nhìn xuống dưới đất xem nó ở chỗ nào, cho nên không mấy quan tâm đến việc chơi bóng nữa. Không phải Triệu Tử Thiêm ngại chiếc khuyên tai đó làm bằng kim cương đắt giá đến cỡ nào, mà chỉ đơn giản đó là món quà sinh nhật Lương Đông tặng cho cậu. Lần trước Lương Đông làm mất một chiếc khuyên tai, Triệu Tử Thiêm luôn miệng nói rằng nó đắt nên nhất định phải tìm lại được, thật ra thì Triệu Tử Thiêm luôn suy nghĩ nếu như một chiếc khuyên tai mất rồi vậy không phải là đại diện cho sự chia rẽ hay sao, cái gì cũng phải có đôi có cặp, không thể nào lẻ bóng được. Lần này chiếc khuyên tai là do cậu làm mất, Triệu Tử Thiêm trong lòng cảm cảm thấy có lỗi nhiều hơn.

Lúc Triệu Tử Thiêm thấy bóng đã cách xa vị trí của mình rồi lại cúi đầu xuống nhìn xung quanh, do không để ý trái bóng kia lại một lần nữa bay ngược về phía cậu. Triệu Tử Thiêm bị bóng chạm trúng vai liền không thể giữ thăng bằng kịp thời ngã hẳn xuống đất. Lương Đông thấy thế thì đau lòng, lạnh mặt liếc nhìn về phía người đã ném ra trái bóng kia. Lương Đông biết bóng bay về phía Triệu Tử Thiêm là do Trác Thiệu Văn bên trường B cố tình ném ra.

Khi Lương Đông định đi sang chỗ Triệu Tử Thiêm thì còi báo hiệu trận đấu kết thúc một lần nữa vang lên. Mọi người nhanh chóng đi về chỗ nghĩ ngơi, Triệu Tử Thiêm vẫn còn chưa chịu đi cứ cúi đầu xuống tìm cái gì đó. Lương Đông vội vàng chạy đến hỏi:

“Có làm sao không?”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy tiếng Lương Đông liền chột dạ, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn hắn cười nói:

“Không sao”

Lương Đông nghi ngờ:

“Không sao thật không”

Triệu Tử Thiêm gật đầu rồi kéo Lương Đông về chỗ dãy ghế ngồi. Triệu Tử Thiêm hiện tại không có cách nào mở miệng rằng mình đã đánh mất khuyên tai của Lương Đông tặng được. Khuyên tai chắc chắn chỉ rơi ở chỗ cậu vừa đứng, lát nữa lên sân tìm lại nhất định sẽ thấy.

Trường B bị đuổi sát nút cũng âm thầm lo lắng. Tỷ số đã dần thu hẹp khoảng cách 60 – 54, tuy rằng phần thắng vẫn nghiêng về phía trường B nhưng bọn họ không thể ngừng lo lắng được.

“Này Thiệu Văn, cậu lát nữa rút về ép sát Lương Đông bên trường kia đi. Chỉ cần kẹp cứng cậu ta là đội chúng ta có thể thắng rồi!”

Vừa rồi Trác Thiệu Văn đã nhận ra một điều rất kỳ lạ, từ lúc bắt đầu trận đấu Lương Đông có vẻ luôn để ý đến một người nào đó trên sân, hắn ta căn bản là không quan tâm đến thắng thua nhiều cho lắm. Bóng ném về phía Triệu Tử Thiêm hai lần đều là do Trác Thiệu Văn làm, lần thứ nhất chỉ là vô ý, lần thứ hai chính là cố ý.

Lần thứ nhất Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm bị bóng va vào đầu đã không quản luật lệ gì mà chạy đến hỏi han. Trác Thiệu Văn ném ra trái bóng lần thứ hai là muốn thử xem có phải Lương Đông trên sân bóng luôn để ý đến Triệu Tử Thiêm hay không, không ngờ kết quả lại làm cho cậu ta phải bất ngờ.

“Không cần để ý đến Lương Đông!” Trác Thiệu Văn cười lạnh nói.

Đội trưởng đội bóng có chút khó hiểu hỏi lại:

“Lương Đông là người chơi tốt nhất bên đó, sao có thể không để ý đến cậu ta được!”

Trác Thiệu Văn không trả lời câu hỏi của đội trưởng, mà lên tiếng hỏi lại:

“Người chơi vị trí tiền phong phụ là ai vậy?”

Một nam sinh đang ngồi uống nước nói:

“Cậu nói số 27 phải không?”

Trác Thiệu Văn không để ý đến số áo cho lắm:

“Tôi không nhớ số áo, chỉ nhớ cậu ta là người ghi điểm đầu tiên vị trí ngoài vạch ba điểm ở hiệp hai!”

Nam sinh ngồi trên ghế gật đầu:

“Cậu ta là áo số 27, tên Triệu Tử Thiêm!”

Trác Thiệu Văn lại nói:

“Lát nữa chỉ cần quan tâm đến cậu ta một chút là được rồi!”

Người trong đội bóng khó hiểu:

“Tại sao lại phải như vậy, cậu ta so với Lương Đông nhất định chơi không giỏi hơn đâu!”

Trác Thiệu Văn đứng dậy, đưa tay ý muốn cả đội đứng về một chỗ rồi nói nhỏ:

“Vừa rồi tôi đã thử, Lương Đông kia có vẻ không quan tâm đến thắng thua cho lắm, cậu ta từ lúc Triệu Tử Thiêm bị bóng va vào người luôn phân tâm. Thế cho nên chúng ta chỉ cần quan tâm đến Triệu Tử Thiêm một chút, Lương Đông đội bên kia nhất định sẽ không thể tập trung vào trận đấu được. Nếu các cậu không tin, lát nữa cứ thử cố tình ném bóng thật mạnh về phía Triệu Tử Thiêm, hoặc đẩy cậu ta xem sao, các cậu nhất định sẽ thấy”

Người trong đội vẫn còn chưa tin tưởng, nghe Trác Thiệu Văn nói thế phải bàn bạc một hồi mới đồng ý.

Tiếng còi báo hiệu trận đấu bắt đầu vang lên, đây là hiệp thi đấu cuối cùng nên hầu như ai cũng vô cùng tập chung, chỉ có duy nhất hai người là Lương Đông và Triệu Tử Thiêm không quan tâm nhiều cho lắm. Lương Đông đã để ý từ lúc Triệu Tử Thiêm bị bóng va vào đầu luôn rất kỳ lạ, hắn thật sự rất lo lắng cho sóc nhỏ nhà mình, nhưng mỗi lần hỏi Triệu Tử Thiêm lại luôn lắc đầu nói không sao. Triệu Tử Thiêm không bị chấn thương gì nghiêm trọng như Lương Đông nghĩ cả, cậu chẳng qua là muốn nhanh một chút tìm chiếc khuyên tai kia của mình, nếu như để mất nó rồi thật sự không biết nên phải nói với Lương Đông ra sao nữa.

Vừa vào trận đấu, một nam sinh cao lớn nhất đội bên trường B đã chạy đến cướp bóng từ tay Triệu Tử Thiêm. Nam sinh này cao to cỡ như Tạ Phi Tốn, Triệu Tử Thiêm ở bên cạnh người này chỉ đứng đến vai cậu ta. Khi Lương Đông định ném bóng sang cho Khương Chí Phong, nam sinh cao lớn bên cạnh Triệu Tử Thiêm không biết làm sao lại dùng khuỷu tay huých vào bụng cậu rất mạnh. Triệu Tử Thiêm lảo đảo lùi về phía sau, đôi lông mày khẽ nhíu chặt. Lương Đông vừa nhìn thấy cảnh kia thì bùng phát, nhanh chóng đi đến chỗ Triệu Tử Thiêm đẩy cậu nam sinh cao lớn kia sang một bên hét lớn:

“Làm cái gì thế hả?”

Trọng tại thấy trên sân đấu xảy ra chuyện liền thổi còi liên tục, nam sinh cao lớn kia chỉ còn biết cúi đầu nói xin lỗi với Triệu Tử Thiêm. Lương Đông vẫn còn chưa thôi tức giận, dùng tay đẩy vai cậu ta lùi về phía sau, Triệu Tử Thiêm thấy thế liền kéo Lương Đông lại:

“Không sao đâu!”

Lương Đông giận giữ nhìn chằm chằm cậu nam sinh cao lớn kia rồi quay về phía sau xem xét Triệu Tử Thiêm một hồi:

“Có sao không, nếu không thì không cần thi đấu nữa!”

Triệu Tử Thiêm cố gắng mỉm cười đứng thẳng người:

“Không sao, về vị trí đi!”

Người bên trường B nhìn thấy cảnh này liền khẽ nhìn nhau mỉm cười. Lúc sau bọn họ luôn lợi dụng cơ hội đáp bóng thật mạnh về phía Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm mấy lần tránh được, mấy lần cũng bị bóng đáp trúng người đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Lương Đông vừa được Khương Chí Phong ném bóng tới tay, một nam sinh trường B lại không hiểu thế nào chạy đến chỗ Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm thấy bóng ở cách xa mình rồi cũng không để ý nhiều, mau chóng đưa mắt nhìn xuống phía dưới sân cuối cùng cũng thấy thứ gì đó lấp lánh ở cách đó không xa. Triệu Tử Thiêm vội vàng đi về phía trước, định đưa tay xuống nhặt lên, đột nhiên có một nam sinh đội bên chạy về phía cậu, không biết do vô tình hay cố ý mà nam sinh đó lại dùng chân đá mạnh xuống dưới đất, khiến cho chiếc khuyên tai kia bắn đi thật xa, tay của Triệu Tử Thiêm ít nhiều cũng bị lực ở chân cậu ta đá cho mất đi cảm giác một hồi.

Lương Đông vừa nhìn thấy cảnh này, trái bóng trên tay vốn dĩ định ném lên rổ, lúc này liền giận dữ chuẩn xác dùng trái bóng đáp thẳng vào bụng cậu nam sinh kia:

“Làm cái gì vậy? !”

Lương Đông giống như bạo phát, giọng nói mang theo sự tức giận, ánh mắt lạnh lẽo quét nhìn một lượt cậu nam sinh trước mặt, rồi kéo tay Triệu Tử Thiêm lên xem một hồi. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn thấy liền có ý định muốn đánh người. Ngón tay của sóc nhỏ nhà hắn vừa rồi vốn dĩ còn lạnh lặn, hiện tại đầu ngón tay trỏ và ngón giữa bị trầy xước rất nhiều, ngón áp út đã bị bật móng khiến cho máu chảy ra không ít, cả một bàn tay phải như có dấu hiệu bị dẫm vào, giấu giầy đinh vẫn còn hiện rõ những vết tròn tròn cùng bụi bặm trên tay.

Lương Đông không kìm được, nhanh chóng tung một cú đấm trời giáng vào mặt của cậu nam sinh kia. Người trên sân bóng nhìn thấy cảnh này liền hoảng loạn vội vàng chạy lại khuyên can, Triệu Tử Thiêm cũng thật không ngờ Lương Đông lại dám đánh người ở trên sân bóng. Trọng tài đi đến chen giữa hai người phân giải một hồi, Lương Đông vẫn lớn tiếng quát:

“Tôi đã để ý cậu từ đầu đến giờ rồi, cậu cố tình phải không. Bóng rõ ràng đã ở trong tay tôi, cậu còn chạy về phía em ấy làm cái gì?”

Nam sinh kia cứng miệng không nói được, Trác Thiệu Văn đứng bên cạnh lúc này liền lên tiếng giải vậy:

“Hiểu nhầm thôi, Đại Chí là đang chạy lùi lại phía sau, không để ý cho nên mới như vậy!”

Lương Đông lạnh mặt, không nói hai lời trực tiếp đưa chân sút mạnh vào ống đồng của cậu nam sinh kia:

“Chính mắt tôi thấy rõ ràng, cậu ta là từ phía trước chạy đến, chứ không phải từ phía sau lùi lại!”

Trọng tài thấy không khí trên sân đấu vô cùng căng thẳng liền cho mọi người nghỉ năm phút. Lúc hai đội về sân, Lương Đông vẫn còn không quên nói ra một câu:

“Tôi cảnh cáo đội các cậu, nếu như còn dám làm như vậy nữa thì đứng trách!”

Lương Đông đã phát hiện ra từ lúc vào sân đến giờ, người bên trường B luôn rất mạnh tay với sóc nhỏ nhà hắn, một hai lần thì có thể coi là không cố ý, nhưng đến lần thứ ba nhất định là chính là cố ý rồi.

Nam sinh bị Lương Đông đánh được đỡ vào bên trong vẫn không thể nguôi đi sự tức giận:

“Lương Đông bên kia là ai mà lại tự tung tự tác như vậy?”

Một cô gái trong đội cổ vũ có chút lo lắng nhìn về phía nam sinh kia:

“Nghe nói là con nhà giàu!”

Đại Chí nghe vậy thì bĩu môi, nhà cậu vốn dĩ cũng không phải nghèo, dù sao ba cậu cũng nắm giữ chức vị lớn của một công ty nằm trong top 30 quốc gia, hơn nữa còn có cổ phần trong công ty, cũng coi như là một trong số những người sáng lập:

“Cậu ta nghĩ mình nhà giàu thì có thể làm như vậy sao, ba mẹ cậu ta làm cái gì?”

Cô gái kia lắc đầu:

“Không rõ làm cái gì, nhưng mà chỉ biết làm trong công ty nhà nước!”

Đại Chí thấy thế có vẻ khinh thường:

“Chỉ là làm trong công ty nhà nước đã gọi là giàu?”

Cô gái kia từ lúc đến cổ vũ đã để ý Lương Đông, cho nên liền đi hỏi thử mấy nữ sinh bên trường S về thông tin của hắn:

“Cái này không đáng nói, chú họ của cậu ta mới đáng nói”

Đại Chí cười lạnh:

“Chú họ cậu ta thì sao?”

Cô gái e dè:

“Cái này không biết có phải thật sự hay không, em nghe người bên trường S nói chú họ cậu ta chính là người sáng lập ra công ty… tên công ty đó là gì em đột nhiên quên mất, chỉ biết là công ty đó nằm trong top 15 thế giới”

Đại Chí nghe xong cũng giật mình nửa tin nửa ngờ nhìn sang sân bên cạnh. Trong lòng có chút lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không mấy quan tâm:

“Đó là chỉ nghe nói vậy, còn không biết có thật hay không. Nhưng mà giàu thì có thể muốn làm cái gì thì làm sao, lát nữa xem tôi xử cậu ta thế nào!”

Trác Thiệu Văn vừa rồi nhìn thấy bộ dạng tức giận kia của Lương Đông cũng phải giật mình, cậu vốn chỉ là muốn người bên đội mình đẩy Triệu Tử Thiêm để cho Lương Đông phân tâm mà thôi, không ngờ Đại Chí lại làm ra chuyện lớn như thế này. Để không làm cho mọi chuyện đi quá xa, Trác Thiệu Văn ở bên cạnh cũng phải lên tiếng khuyên can:

“Được rồi, cậu vừa rồi ra tay cũng quá nặng đấy. Lát nữa chú ý một chút!”

Đại Chí kia không cảm thấy chút hối hận nào, vẫn cứ ngẩng cao đầu ưỡn ngực tuyên bố:

“Lát nữa tôi nhất định phải trả đũa!”

Trác Thiệu Văn thấy thế thì thở dài:

“Lát nữa để cậu kèm Lương Đông, cậu mà còn đứng sát Triệu Tử Thiêm kia nữa chỉ sợ lại có đánh nhau!”

Đại Chí kiên quyết:

“Tôi phụ trách Triệu Tử Thiêm!”.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!