Thanh đẩy cánh cửa phòng tranh nặng trịch, tiếng kim loại cọ xát ken két vang lên như một tiếng rên rỉ than vãn, cũng chính là âm thanh mô tả chuẩn xác nhất tình trạng sự nghiệp của anh lúc này. Đã sáu tháng kể từ khi tập thơ Thanh Âm Tuyệt Vọng của anh được giới phê bình ca tụng, nhưng không một chữ mới nào lọt ra khỏi đầu anh kể từ đó. Tệ hơn, anh đang đối diện với một khủng hoảng sáng tạo khủng khiếp. Nỗi sợ hãi lớn nhất của một thi sĩ là gì? Là chết đi mà không để lại gì. Nhưng nỗi sợ hãi lớn thứ hai, có lẽ chính là cái chết đến từ sự tẻ nhạt, từ sự lặp lại chính mình.
Anh tiến vào căn gác xép cũ kỹ, nơi anh gọi là studio, chất đầy các bản thảo bị vò nát và những bức phác họa dang dở. Bụi bặm bám đầy không khí như thể thời gian đã ngưng đọng, chỉ riêng anh là đang mục ruỗng. Ánh nắng chiều le lói qua ô cửa sổ kính mờ, nhuộm căn phòng một màu vàng úa bệ rạc. Anh ngồi sụp xuống ghế bành cũ kỹ, nhìn chằm chằm vào bức chân dung lớn đang được che phủ bằng một tấm vải trắng ở góc phòng. Đó là bức Người Phụ Nữ Hoàn Hảo – bức tranh anh từng định tặng vị hôn thê, nhưng giờ đây nó chỉ là sự giả tạo và rỗng tuếch. Anh cần một thứ gì đó chân thật, một ngọn lửa đốt cháy lớp vỏ bọc thanh cao mà người đời đã gán cho anh. Anh cần một lối thoát, và anh biết, lối thoát đó phải có hình hài của một nàng thơ.
Một tin nhắn vang lên. Là tin nhắn từ người quản lý, nhắc anh về buổi khai mạc triển lãm cá nhân của một nghệ sĩ điêu khắc. “Đến đó đi, Thanh,” tin nhắn viết. “Anh cần được ‘sốc điện’ lại. Và hơn hết, anh cần xuất hiện.” Giới nghệ thuật là một vòng xoáy của sự trình diễn. Dù không muốn, Thanh cũng biết mình phải đóng vai trò là Thi Sĩ Trẻ Thần Đồng đang vật lộn với cảm hứng, để giữ vững cái danh tiếng mỏng manh mà anh đang dần đánh mất.
Buổi triển lãm được tổ chức tại một phòng trưng bày sang trọng giữa lòng thành phố, tràn ngập ánh đèn và tiếng xì xào của giới thượng lưu. Thanh khoác lên mình chiếc áo vest lịch lãm, cố gắng mỉm cười và đáp lời những lời khen sáo rỗng. Anh như một con robot được lập trình để phát ra những câu nói triết lý về nghệ thuật, trong khi tâm hồn anh lại gào thét vì sự giả dối.
Anh đi lang thang giữa các tác phẩm điêu khắc bằng đá và kim loại, chúng đều sắc sảo, góc cạnh, đầy kịch tính, nhưng không thể chạm đến anh. Cho đến khi anh dừng lại ở một góc khuất, nơi ánh sáng từ cửa sổ lùa vào dịu nhẹ, đổ bóng lên một bức tượng điêu khắc tinh xảo. Và bên cạnh bức tượng đó, có một cô gái.
Cô hoàn toàn đối lập với sự ồn ào và góc cạnh của buổi triển lãm. Cô gái đó, Duyên, đúng như tên gọi của cô: duyên dáng, nhẹ nhàng. Cô đứng một mình, mặc một chiếc váy màu kem giản dị, mái tóc đen dài buông xõa. Vẻ ngoài của cô thanh khiết, gần như là thánh thiện. Cô nhìn bức tượng với đôi mắt to tròn, long lanh, không hề có vẻ đánh giá hay phân tích, chỉ đơn thuần là sự cảm nhận.
Nhưng chính sự thanh khiết đó lại khiến Thanh cảm thấy một sự kỳ lạ. Đôi mắt cô quá tĩnh lặng so với tuổi trẻ. Giống như một mặt hồ sâu không đáy, không hề có gợn sóng, nhưng ẩn chứa một sự lạnh lẽo khó tả. Nó không phải là sự ngây thơ, mà là sự trống rỗng hoàn hảo, thứ trống rỗng có thể chứa đựng mọi bí mật đen tối mà không để lộ ra ngoài.
Thanh tiến lại gần. Anh định thốt ra một câu chào hỏi xã giao, nhưng thay vào đó, anh lại nói một câu mang tính chất ám chỉ hơn.
"Cô có thấy không?" Thanh hỏi, giọng anh khàn đặc. "Họ cố gắng tìm kiếm sự sống động trong đá, nhưng đôi khi, vẻ đẹp thật sự lại nằm ở sự chết chóc hoàn hảo."
Duyên quay sang, nụ cười của cô nở rộ một cách rạng rỡ, làm tan chảy vẻ lạnh lùng thoáng qua. Nụ cười ấy là ánh dương, nhưng ánh dương lại chính là thứ che giấu bóng tối tốt nhất.
"Em thấy," Duyên đáp, giọng cô nhẹ như một tiếng thở dài. "Chết chóc là sự thật, còn sống động chỉ là niềm hy vọng mà thôi. Chúng ta thích hy vọng hơn, phải không anh?"
Câu trả lời quá sâu sắc, quá đen tối so với vẻ ngoài của cô. Tim Thanh đập mạnh. Anh không còn cảm thấy sự tẻ nhạt. Anh cảm thấy nguy hiểm, và cảm thấy mình sống lại. Anh biết, nàng thơ anh tìm kiếm không phải là ánh sáng cứu rỗi, mà là bóng tối sẽ cùng anh hủy hoại.
Thanh nhìn thẳng vào cô, bỏ qua mọi phép xã giao. "Tôi đang cần cảm hứng. Cô có muốn làm nàng thơ của tôi không? Đổi lại, tôi sẽ cho cô thấy sự thật đằng sau những niềm hy vọng."
Duyên nghiêng đầu, đôi mắt vẫn tĩnh lặng. Cô không hỏi về danh tiếng hay mục đích của anh. Cô chỉ hỏi một câu, như thể đó là luật lệ cơ bản của trò chơi:
"Có một điều kiện, thưa thi sĩ. Mối quan hệ này phải là bí mật tuyệt đối. Anh có dám không?"
Thanh đưa tay ra, hơi thở anh dồn dập. Đây không phải là một lời mời hợp tác, đây là một lời thách thức và là một lời thề đồng lõa. Anh nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô.
"Tôi dám."