Bàn tay Duyên lạnh buốt, nhưng cái siết tay của cô lại mang một sự kiên định không ngờ. Thanh cảm thấy như mình vừa ký vào một khế ước không chỉ với một nàng thơ, mà còn với một thực thể bí ẩn nào đó. Anh buông tay, nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn còn vương lại trên da thịt anh, một sự nhắc nhở về cam kết cấm kỵ vừa được thiết lập.
"Điều kiện bí mật," Thanh nhắc lại, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh. "Cô có thể cho tôi biết lý do không?"
Duyên mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng và vô tội đến mức khiến Thanh cảm thấy nghi ngờ. "Anh Thanh à, anh là một thi sĩ được công chúng ngưỡng mộ. Còn em, em chỉ là một cô gái bình thường, thích sự yên tĩnh. Nếu chuyện này bị lộ, sự nghiệp của anh sẽ bị xáo trộn bởi những lời đồn đoán vô căn cứ, còn cuộc sống vốn đã bình lặng của em sẽ bị phá vỡ. Hơn nữa," cô hạ giọng thì thầm, ánh mắt nhìn thẳng vào Thanh, "một câu chuyện đẹp nhất là một câu chuyện chỉ có hai người biết, phải không? Bí mật tạo ra sự cuốn hút."
Thanh bị thuyết phục, không phải bởi lý lẽ hợp tình hợp lý của cô, mà bởi chính cái sự tinh tế trong cách cô đề nghị sự riêng tư. Cô không nói về tình yêu, cô nói về sự cuốn hút. Cô không đe dọa, cô chỉ đặt ra một luật chơi hoàn hảo.
"Vậy thì bí mật," Thanh khẳng định, giọng anh chắc chắn như thể đang tuyên thệ. "Chúng ta bắt đầu khi nào?"
"Ngày mai," Duyên đáp. "Ở nơi của anh. Anh hãy cho em địa chỉ."
Sau khi trao đổi thông tin liên lạc một cách nhanh chóng và tối giản nhất, Duyên nhẹ nhàng cúi chào rồi biến mất vào đám đông lộng lẫy của buổi triển lãm. Thanh đứng lại đó, trái tim anh đập rộn ràng không phải vì sự kích thích của cảm hứng, mà vì sự mạo hiểm của mối quan hệ sắp tới. Anh đã có vị hôn thê, anh có một hình ảnh công chúng hoàn hảo, và giờ anh vừa đồng ý bước vào một góc tối mà anh chưa bao giờ tưởng tượng.
Ngày hôm sau, Duyên đến studio của Thanh.
Căn gác xép u ám của Thanh, nơi đầy rẫy sự bế tắc và thất vọng, dường như sáng bừng lên chỉ vì sự xuất hiện của cô. Duyên mặc một chiếc áo len mỏng màu be và váy dài, mái tóc búi gọn gàng, toát lên vẻ ngoài của một cô sinh viên nghệ thuật hoặc một giáo viên tiểu học. Mùi hương trên người cô cũng nhẹ nhàng, thuần khiết như hương hoa nhài thoang thoảng.
"Căn phòng này... thật sự có cảm hứng." Duyên quan sát căn phòng, cô không tỏ ra sợ hãi hay kinh ngạc trước sự bừa bộn và tối tăm ở đây.
Thanh bật cười. "Nó từng có. Nhưng giờ nó chỉ là mồ chôn của những ý tưởng tồi tệ." Anh chỉ vào bức chân dung Người Phụ Nữ Hoàn Hảo bị che bằng tấm vải trắng. "Bức tranh đó, lẽ ra phải là kiệt tác cứu rỗi tôi. Nhưng nó chỉ là một lời nói dối."
"Vậy hãy để em xem," Duyên nói một cách nhẹ nhàng.
Thanh do dự một chút rồi kéo tấm vải xuống. Người Phụ Nữ Hoàn Hảo hiện ra. Đó là một bức chân dung lạnh lùng, kỹ thuật hoàn hảo nhưng không có hồn.
Duyên tiến lại gần, cô không đưa ra lời khen sáo rỗng nào. Cô chỉ đặt tay lên tấm vải trắng, vuốt ve khuôn mặt vô hồn trong tranh. "Thật đáng buồn. Cô ấy quá sợ hãi sự không hoàn hảo, nên cuối cùng cô ấy trở nên vô vị."
Lời nhận xét này như một nhát dao đâm trúng tim đen của Thanh. Cô gái này không chỉ nhìn thấy bức tranh, cô còn nhìn thấy vỏ bọc mà Thanh đang cố giữ bấy lâu nay.
"Và cô thì sao, Duyên?" Thanh hỏi, giọng anh đầy thách thức. "Sự hoàn hảo của cô có phải cũng là một nỗi sợ không?"
Duyên quay lại, nụ cười trên môi cô hơi tắt đi, để lộ một tia buồn bã mong manh, hay đó chỉ là sự giả vờ?
"Em không hoàn hảo, anh Thanh. Em chỉ là một chiếc bình rỗng, chờ đợi để được rót đầy." Cô nói, giọng cô đầy ẩn ý. "Em đến đây để anh rót đầy em bằng thơ ca, và em sẽ rót đầy anh bằng cảm hứng. Chỉ đơn giản vậy thôi."
Đó là một sự hứa hẹn đáng sợ, hứa hẹn về một sự trao đổi cảm xúc trần trụi vượt xa mọi chuẩn mực xã giao.
Thanh bắt đầu công việc. Anh ngồi xuống bàn viết, mở cuốn sổ tay. "Hãy bắt đầu. Tôi cần cô ngồi yên lặng ở góc phòng, nơi có ánh sáng đó."
Duyên ngồi xuống vị trí Thanh chỉ định. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, bao phủ cô trong một vầng hào quang gần như thần thánh. Cô ngồi thẳng lưng, ánh mắt nhìn xa xăm, hoàn toàn thụ động như một bức tượng sống. Thanh nhìn cô, cố gắng tìm kiếm một khuyết điểm, một vết nứt nào đó trong lớp vỏ tinh khiết này.
Anh viết: Ánh sáng là lời dối trá vĩ đại nhất, vì nó che giấu mọi góc tối.
Thanh viết những dòng thơ đầu tiên về cô. Anh viết về sự dịu dàng của cô, về sự bình yên cô mang lại. Nhưng mỗi câu thơ ngợi ca sự thánh thiện của cô lại bị xen kẽ bởi một ý nghĩ đen tối trong đầu anh: Nếu tôi phá vỡ được sự yên tĩnh đó, điều gì sẽ xảy ra?
Sự tập trung của Thanh bị phân tán. Anh không thể tìm thấy sự kết nối. Anh đặt bút xuống.
"Tôi cần cô nhìn tôi, Duyên."
Duyên ngoan ngoãn quay đầu lại. Ánh mắt cô chạm vào anh. Không có sự quyến rũ trắng trợn, chỉ là sự hờ hững tuyệt đối.
"Hãy nghĩ về một điều mà cô thích," Thanh nói, cố gắng khơi gợi một cảm xúc nào đó.
"Em thích," Duyên đáp, giọng cô không thay đổi. "Em thích sự bí mật."
Đó không phải là một sở thích, đó là một lời nhắc nhở. Chính cái sự bí mật này đang tạo ra sự căng thẳng giữa họ.
"Hãy đi ra ngoài một chút," Thanh đề nghị. "Chúng ta không thể bị bám rễ ở đây. Chúng ta cần những ranh giới mới."
Họ rời khỏi studio, đi dạo trên những con phố đông đúc nhất thành phố. Trong ánh nắng ban ngày, Thanh và Duyên trông giống như một cặp đôi thanh lịch, hiền lành đang tận hưởng ngày nghỉ. Thanh giữ khoảng cách lịch thiệp với cô, Duyên cũng vậy. Họ trao đổi về văn học, về nghệ thuật, về những vấn đề thanh cao mà mọi người mong đợi ở một thi sĩ như anh.
Nhưng khi bước qua một con hẻm tối, không có ai nhìn thấy, Duyên đột ngột dừng lại, xoay người đối diện với Thanh. Khuôn mặt cô chỉ cách anh vài phân.
"Ở nơi công cộng, chúng ta là vỏ bọc," Duyên thì thầm. "Nhưng em nghĩ, em thích những nơi tối tăm hơn."
Nói rồi, cô nhanh chóng lấy một ngón tay chạm nhẹ vào môi Thanh, một cái chạm thoáng qua nhưng lại khiến toàn thân anh tê dại.
"Anh Thanh, anh đã hứa sẽ cho em thấy sự thật đằng sau niềm hy vọng. Em đang chờ đợi."
Cô lùi lại, mỉm cười rạng rỡ, và tiếp tục bước đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thanh đứng sững lại. Anh biết, cám dỗ đã chính thức bắt đầu, và nàng thơ này không hề ngây thơ như cô tỏ ra. Cô là một kẻ săn mồi được bao bọc trong ánh sáng, và anh đã sẵn sàng trở thành con mồi tự nguyện của cô.