nàng thơ

Chương 12


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm dạ tiệc, sự kiện chiếc vòng cổ bị hỏng đã gây ra một sự chấn động nhẹ trong giới thượng lưu. Chiếc vòng không bị mất cắp, nhưng cấu trúc kim loại của nó đã bị hư hỏng không thể phục hồi ngay sau khi Mai đeo. Sự cố được giữ kín, nhưng Thanh và Duyên đều biết đó là kết quả của hành động đồng lõa của họ.

Mai vô cùng buồn bã và bối rối. Cô gọi điện cho Thanh, kể về sự cố và sự bực bội của gia đình. Thanh, trong vai trò vị hôn phu, phải an ủi cô một cách hoàn hảo và lạnh lùng.

"Em đừng quá lo lắng, Mai. Vật chất có thể thay thế được. Điều quan trọng là em không bị thương," Thanh nói qua điện thoại, mỗi lời nói dối đều mang lại cho anh một sự kích thích tội lỗi.

Thanh càng diễn vai người yêu hoàn hảo ngoài đời, anh càng cảm thấy khao khát được xé bỏ vỏ bọc đó khi ở bên Duyên.

Tuy nhiên, sự căng thẳng lớn nhất lại đến từ một người thứ ba: An. An là một nhà phê bình văn học nữ trẻ tuổi, sắc sảo, người luôn ngưỡng mộ tài năng của Thanh và bắt đầu thể hiện sự quan tâm một cách công khai. Cô tìm gặp Thanh tại quán cà phê nghệ thuật quen thuộc, đề nghị một cuộc phỏng vấn sâu về dự án mới của anh.

"Anh Thanh, tôi thấy thơ ca gần đây của anh có một sự mạnh mẽ và đen tối khác biệt. Nó rất thu hút, nhưng cũng rất... nguy hiểm," An nhận xét, ánh mắt cô đầy vẻ thách thức và thông minh.

Sự sắc sảo của An làm Thanh thấy lo sợ. Cô không chỉ khen ngợi, cô đang phân tích và tiếp cận sự thật của anh. Anh biết, nếu An đào sâu hơn, cô có thể chạm tới bí mật Duyên.

Ngay buổi chiều hôm đó, Duyên xuất hiện tại studio. Cô không nói gì về An hay buổi phỏng vấn. Cô chỉ nhẹ nhàng chuẩn bị trà.

"Anh Thanh," Duyên nói, giọng cô dịu dàng, nhưng đôi mắt cô lại hoàn toàn lạnh lẽo. "Em nghe nói dự án mới của anh rất được quan tâm. Sẽ có rất nhiều người muốn trở thành nguồn cảm hứng của anh."

Đó là một câu nói đơn giản, nhưng mang đầy tính sở hữu và ghen tuông tinh tế. Duyên không ghen tuông vì tình cảm trai gái, cô ghen tuông vì sự kiểm soát đối với nguồn cảm hứng và tâm hồn đen tối của Thanh.

"Cô đang ghen sao, Duyên?" Thanh hỏi, anh cảm thấy một sự kích thích khi thấy sự rạn nứt trong vẻ ngoài bình tĩnh của cô.

Duyên mỉm cười nhẹ nhàng. "Ghen tuông là một cảm xúc quá tầm thường đối với em, anh Thanh. Em chỉ không muốn anh bị phân tâm. Em là người đã giải phóng sự thật trong anh. Em không muốn người khác làm vấy bẩn nó bằng những lời khen ngợi giả tạo hay sự hiểu lầm."

Cô tiến lại gần Thanh, đặt tay lên bàn. "Em muốn anh hứa, anh sẽ không cho phép bất kỳ ai, bất kỳ người phụ nữ nào, chạm vào phần đen tối mà em đã giúp anh tìm thấy. Phần đó, là của chúng ta."

Lời nói của cô là sự ám chỉ và thao túng một cách hoàn hảo. Cô không yêu cầu anh tránh xa An, cô yêu cầu anh bảo vệ bí mật và lòng trung thành tâm lý đối với cô.

Thanh biết anh không thể mạo hiểm mất đi Duyên. Sự phụ thuộc của anh vào cô đã quá lớn.

"Anh hứa," Thanh nói, giọng anh chắc chắn. "Sự thật của anh, nguồn cảm hứng đen tối của anh... chỉ thuộc về cô."

Duyên khẽ gật đầu, sự lạnh lẽo trong mắt cô tan biến, thay bằng sự hài lòng của một kẻ chiến thắng.

"Tốt. Vậy thì," Duyên nói, chuyển đề tài một cách nhanh chóng. "Chúng ta hãy bắt đầu kế hoạch tiếp theo. Hành động cấm kỵ lần này, em muốn anh phải đối mặt với lời nói dối của chính mình."

Cô đưa cho Thanh một chiếc USB nhỏ. "Trong đó có một bài thơ tuyệt vời, anh đã viết nó trong lúc cảm xúc mãnh liệt nhất. Nó cần được công bố. Nhưng không phải với tên anh."

"Vậy thì với tên ai?" Thanh hỏi, cảm thấy sự tò mò kích thích.

Duyên nhìn anh, nụ cười của cô đầy vẻ tinh quái. "Với tên vị hôn thê của anh."

Thanh sững sờ. Duyên muốn anh lấy kiệt tác trần trụi của mình, bài thơ Phép Màu Của Sự Hủy Hoại (hoặc một bài thơ tương tự về sự ám ảnh), và công bố nó dưới tên Mai. Đây là một hành động phá hủy kép: hủy hoại sự nghiệp của chính mình và hủy hoại danh dự của Mai.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×