nắng trên bờ vai anh

Chương 1 : BUỔI SÁNG ĐẦU TIÊN


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng ở thành phố biển luôn mang theo thứ không khí rất riêng: mùi nắng dịu, hơi sương còn vướng trên mặt đường, và tiếng sóng vỗ xa xa như một lời chào ngày mới. An đẩy cửa tiệm cà phê “Mộc” – nơi anh làm việc đã gần một năm – và hít một hơi thật sâu. Vẫn là mùi quen thuộc: mùi gỗ thông, mùi hạt rang mới, mùi yên bình mà anh luôn yêu.

An sống chậm. Ở tuổi 24, nhiều người bạn cùng trang lứa đã lao vào những guồng quay hối hả của thành phố, còn anh chỉ muốn tìm cho mình một góc nhỏ tĩnh lặng. Quán cà phê này chính là góc như vậy. Mỗi buổi sáng, anh có thể pha những ly cà phê mình thích, nghe vài bản nhạc nhẹ, rồi nhìn dòng người qua lại bên khung cửa sổ lớn. Một ngày cứ thế trôi qua, không ồn ào, không náo động.

An đang lau quầy, thì tiếng chuông cửa vang lên – sớm hơn mọi khi. Anh ngẩng lên.

Cô gái ấy bước vào như thể đem theo cả ánh nắng đầu ngày. Mái tóc dài khẽ lay trong gió, đôi mắt sáng và chiếc váy màu cam nhạt khiến không gian trở nên ấm hơn. Cô nhìn quanh, có chút bỡ ngỡ, rồi mỉm cười nhẹ khi bắt gặp ánh mắt anh.

An bất giác đứng thẳng người, cảm giác nhỏ bé nơi ngực như khẽ rung lên.

“Chào anh, quán mở chưa ạ?” – giọng cô trong, nhẹ như một giọt nước chạm vào mặt hồ.

“À… rồi, mở rồi.” – An đáp, có phần lúng túng. Sớm như thế, anh không ngờ đã có khách.

Cô gái tiến đến quầy, chống tay lên mặt gỗ. “Vậy cho em một latte nóng nhé. Ít ngọt.”

An gật đầu, bắt đầu chuẩn bị. Anh muốn hỏi tên, nhưng rồi lại thôi. Anh vốn kiệm lời, nhất là trước người lạ. Thỉnh thoảng anh liếc nhìn cô, thấy cô đứng gần cửa sổ, tay vuốt nhẹ mép váy, mắt dõi theo dòng người trên phố như đang tìm kiếm điều gì đó.

Ly latte hoàn thành. An đặt xuống bàn gỗ cạnh cửa sổ. “Của em.”

“Cảm ơn anh.” Cô đón lấy bằng hai tay, hơi ấm tỏa ra khiến gò má cô hồng hơn. Cô nhấp một ngụm nhỏ rồi bật cười khẽ. “Ngon thật đó.”

An hơi ngạc nhiên. “Em… hay uống ở đây chưa?”

“Chưa ạ. Em đi ngang thấy quán đẹp nên vào thử.”

Cô ngừng một chút rồi hỏi:

“Anh là chủ quán hả?”

An lắc đầu. “Không, anh chỉ là nhân viên.”

“Nhưng nhìn anh giống chủ hơn đó.” Cô cười, còn An thì ngơ ra vài giây, không biết đó là lời khen hay chỉ là một câu nói vu vơ.

Cô gái ở lại khá lâu, lâu hơn những vị khách buổi sáng thường ngồi. Cô không bật điện thoại, không mở laptop, chỉ ngồi nhìn ra ngoài cửa kính, lâu lâu lại mỉm cười vì điều gì đó chỉ mình cô biết.

Điều đó khiến An để ý.

Đến khi cô đứng dậy, trời đã lên nắng dịu. Cô mang ly giấy đến thùng rác, cúi đầu chào anh trước khi rời đi.

“Cà phê sáng nay ngon lắm. Em sẽ quay lại.”

Chỉ vậy thôi, nhưng bước chân cô rời khỏi cửa, không gian trong quán như vừa bị rút bớt một ít ánh sáng.

An đứng yên sau quầy vài giây.

Không hiểu sao, anh thấy tiếc khi không kịp hỏi tên.

Tiệm cà phê lại trở về với vẻ tĩnh lặng quen thuộc, nhưng trong lòng An thì không. Hình ảnh cô gái với nụ cười nhẹ như nắng sớm vẫn vương lại đâu đó, như mùi hương cà phê chưa tan trong không khí.

An không biết rằng buổi sáng ấy – tưởng như rất bình thường – chính là buổi sáng thay đổi cả 30 chương cuộc đời anh từ đây.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×