Buổi sáng hôm sau, An mở cửa tiệm sớm hơn thường lệ. Anh không nói ra, nhưng trong lòng có một cảm giác lạ lùng như có ai đó đang nhẹ nhàng kéo anh thức dậy từ sớm. Tiệm “Mộc” vẫn yên tĩnh như mọi ngày, nhưng hôm nay, anh thấy không gian dường như rộng hơn… và chờ đợi hơn.
Anh pha mẻ cà phê đầu tiên, hương thơm lan ra quanh quán. Khi An đang chỉnh lại vài chậu cây trước cửa, tiếng chuông gió trước hiên khẽ reo. Anh quay lại.
Cô gái hôm qua đứng đó.
Cô vẫn nở nụ cười nhẹ, vẫn đôi mắt sáng trong như được phủ một lớp nắng mỏng. Hôm nay cô mặc một chiếc áo len trắng, mái tóc buộc nhẹ sau gáy, để lộ đôi tai nhỏ xinh.
“Em đến sớm quá hả?” – cô hỏi, vừa bước vào vừa đưa tay đỡ cánh cửa.
An đáp nhỏ: “Không sao. Anh cũng vừa mở.”
Cô bước đến bàn quen cạnh cửa sổ, đặt túi xuống rồi xoay người lại.
“Hôm qua em nói rồi mà… Em quay lại thật nhé.” – cô cười tinh nghịch.
An khẽ gật đầu, cố giữ vẻ bình thản nhưng nơi ngực lại khẽ rung lên.
“Em uống latte như hôm qua?”
Cô nghiêng đầu. “Hôm nay cho em thử cappuccino đi.”
Rồi cô thêm: “Ít ngọt như cũ. Anh pha rất khéo.”
An quay đi, nhưng khóe môi vẫn cong lên rất nhẹ – thứ cảm giác đã lâu rồi anh không có.
Trong lúc anh pha cà phê, cô mở cửa sổ một chút để gió biển lùa vào. Ánh nắng sớm chiếu nghiêng lên mặt bàn, tạo thành một khoảng sáng vàng mềm mại quanh cô. Trông cô khi ấy… khiến An muốn nhìn lâu hơn bình thường.
Khi anh đặt tách cappuccino xuống trước mặt cô, cô đưa tay đón lấy, khẽ hít nhẹ rồi ánh mắt sáng lên:
“Trời, thơm hơn em tưởng.”
An chỉ đáp: “Uống thử đi.”
Cô nhấp một ngụm, đôi mắt mở to rồi bật cười khẽ:
“Ngon hơn hôm qua thật! Vậy anh có bí quyết gì không?”
“Không có gì đâu.” – An gãi đầu, nhìn ra ngoài – “Chỉ là anh thích pha cà phê.”
“Thích thôi mà làm ngon vậy à?” – cô chọc.
An không trả lời, nhưng cô thấy được tai anh hơi đỏ. Cảnh tượng đó khiến cô mím môi cười, rồi chống tay lên bàn:
“À… hôm qua quên nói. Em tên là Mai.”
An hơi khựng lại.
Mai.
Một cái tên nghe cũng ấm như người.
Anh nói chậm rãi: “Anh là An.”
Mai gật gù: “Hợp ghê. An – Mai. Nghe như tên hai người sống chậm chậm, nhẹ nhàng vậy.”
“Ừ… chắc vậy.” – An đáp.
Cả hai im lặng một lúc, nhưng không hề khó chịu. Chỉ là khoảng lặng mềm mại như tiếng sóng ngoài kia.
Mai nhìn quanh quán rồi hỏi:
“Anh làm ở đây bao lâu rồi?”
“Một năm.” – An đáp – “Trước đó anh sống khá khép kín. Quán này giúp anh dễ thở hơn.”
Mai tựa cằm lên tay.
“Trời, giống em ghê. Em cũng thích những nơi yên tĩnh như vầy. Thành phố ồn quá, em dễ mệt.”
An ngẩng lên nhìn cô.
“Em có vẻ là kiểu người hay cười mà.”
“Cười không có nghĩa là không buồn.” – Mai nói, không nhìn anh, giọng bỗng nhẹ đi – “Nhưng thôi, chuyện đó tính sau. Hôm nay là ngày đẹp. Không nói chuyện buồn.”
An không hỏi thêm, vì anh biết những người nói “đừng hỏi” thường là người có nhiều điều đã cố quên.
Mai ngồi ở quán gần một tiếng. Cô kể cho anh nghe vài chuyện nhỏ: việc hôm qua cô bỏ quên ô, chuyện cô đang tìm một chỗ học vẽ gần biển, chuyện cô thích nhìn sóng nhưng sợ nước sâu.
An cũng kể vài mẩu chuyện nhỏ: lý do anh thích buổi sáng, chuyện anh từng học nhạc nhưng bỏ giữa chừng, chuyện anh thấy người ta hạnh phúc dễ dàng hơn mình.
Tất cả đều là những điều bé xíu, nhưng khi ghép lại, chúng tạo thành cảm giác hai người không còn xa lạ.
Đến khi Mai đứng dậy chuẩn bị đi, cô quay lại nhìn anh:
“Ngày mai em lại đến nhé. Anh pha cho em món gì mới nha?”
An không nhìn lên, nhưng giọng hơi khẽ đi:
“Ừ… mai đến đi.”
Mai bật cười:
“Anh phải nói: ‘Mai đến nhé, Mai.’ Ví dụ vậy.”
An nhìn cô – lần này nhìn thật.
“Mai… đến nhé.”
Cô đưa tay lên má, giả vờ che nụ cười nhưng ánh mắt sáng rực.
“Đó! Vậy mới dễ thương.”
Rồi cô bước ra ngoài, để lại tiếng chuông cửa leng keng và mùi nắng nhẹ vương lại trong không khí.
An nhìn theo cho đến khi bóng cô khuất dần giữa những con phố vàng sớm.
Anh không định nói thành lời, nhưng câu ấy cứ tự hiện lên trong đầu.
Anh mong… ngày mai đến sớm hơn một chút.