Ngày hôm đó, quán cà phê trở nên rực rỡ hơn thường lệ với ánh nắng ban mai xuyên qua cửa kính, nhuộm vàng bàn ghế và những tách cà phê đang bốc khói. An bước vào, lòng đầy háo hức, bởi hôm nay là lần đầu tiên anh và Mai dành cả buổi sáng chỉ để ở bên nhau, không công việc, không lịch trình, không khách quen – chỉ là họ, và khoảng trời riêng mà họ cùng nhau tạo ra.
Mai đã ngồi sẵn ở góc quen thuộc, tóc dài xõa nhẹ trên vai, tay cầm quyển sách đang đọc dở. Khi nhìn thấy An, cô mỉm cười rạng rỡ, nụ cười mà anh đã thuộc lòng từ lần đầu gặp nhau. Anh bước tới, đặt túi xuống, và ngồi đối diện. Không gian giữa họ không còn khoảng cách của những lần chạm mặt ngắn ngủi, cũng không còn e dè như những lần chia sẻ nỗi buồn; bây giờ, mọi thứ nhẹ nhàng, thân mật, như đã được sắp xếp từ lâu.
Họ bắt đầu trò chuyện về những điều nhỏ nhặt – những bài hát yêu thích, cuốn sách mới, những kỷ niệm nho nhỏ từ tuổi thơ. Mai thỉnh thoảng cười khúc khích, nhấn mạnh một câu chuyện, và An chỉ cần nhìn cô, tim anh đã thấy đủ đầy. Khoảng cách giữa họ dần bị xóa nhòa bởi sự hiện diện tự nhiên, chân thành.
Sau một lúc, Mai đặt quyển sách xuống, ngước mắt nhìn An: "Anh biết không, những ngày vừa qua, em thấy bình yên khi ở bên anh. Không phải là những điều lớn lao, chỉ là… cảm giác được hiểu, được lắng nghe."
An mỉm cười, lòng chộn rộn: "Anh cũng vậy… và anh muốn giữ khoảng trời này cho chúng ta. Không cần phải lớn lao, chỉ cần bình yên và hiểu nhau, như bây giờ."
Mai im lặng một lúc, rồi nhón tay chạm nhẹ vào tay anh. Khoảnh khắc ấy như một dấu mốc vô hình, đánh dấu sự gần gũi, tin tưởng, và mở ra một giai đoạn mới cho mối quan hệ của họ. Họ không cần nói thêm, bởi sự chạm nhẹ ấy đã đủ để truyền tải tất cả – sự quan tâm, sự trân trọng, và niềm vui khi có nhau.
Cả buổi sáng trôi qua trong tiếng cười, ánh nắng ấm áp và những câu chuyện không hồi kết. Khi An và Mai rời quán cà phê, họ bước đi bên nhau trên con phố quen thuộc, từng bước chân in dấu trên vỉa hè, như đang tạo ra những ký ức riêng. Mọi thứ xung quanh dường như trở nên yên tĩnh, chỉ còn họ và khoảng trời chung mà họ cùng nhau nắm giữ.
Trên đường về, An thầm nghĩ: “Khoảng trời này… sẽ mãi là nơi chỉ có hai chúng ta. Dù bên ngoài có nắng hay mưa, có giông bão hay gió nhẹ, thì nơi đây luôn bình yên.”
Mai ngồi bên cạnh, khẽ cười, tay chạm tay anh một lần nữa. Cô không nói gì, nhưng ánh mắt cô rực sáng, đầy tin tưởng và hạnh phúc. Đó là khoảnh khắc họ cùng nhau bước qua những bỡ ngỡ ban đầu, mở lòng và tạo ra một thế giới riêng, nơi hai trái tim có thể thảnh thơi, tự do, và yên bình.
Khi chiều buông, ánh nắng cuối ngày rọi lên mái tóc Mai, lấp lánh như những giọt vàng tinh khôi. An nhìn cô, lòng tràn đầy một cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng – khoảng trời chung mà họ vừa tìm thấy, sẽ còn ở lại trong tim anh mãi mãi.