Sau buổi hẹn tại quán cà phê, An và Mai quyết định đi dạo một đoạn phố nhỏ gần đó. Không khí chiều nhè nhẹ, những tán lá rung rinh trong gió, và ánh sáng cuối ngày len qua các mái nhà, nhuộm vàng mọi thứ. Cô im lặng bên cạnh anh, còn anh biết, bây giờ là lúc để mở lòng với cô.
An dừng lại bên một quán sách cũ, nơi mùi giấy và bụi sách hòa quyện, khiến anh nhớ lại những ngày tháng xa xưa. Anh hít một hơi thật sâu, rồi quay sang Mai, giọng trầm nhưng ấm:
"Mai… anh cũng muốn kể cho em nghe một chút về anh."
Mai quay lại, ánh mắt dịu dàng, khẽ mỉm cười: "Anh kể đi… em muốn nghe."
An kể về tuổi thơ của mình – về những ngày anh sống khép kín, về những tổn thương mà anh không thể nói với ai, về lý do anh không dễ mở lòng với người khác. Những kỷ niệm cũ ùa về, có lúc khiến giọng anh nghẹn ngào, nhưng Mai chỉ im lặng, nắm chặt tay anh, cho anh cảm giác rằng cô đang lắng nghe, đang tin tưởng anh.
"Anh luôn sống trong thế giới riêng của mình… và đôi khi anh sợ, nếu mở lòng, sẽ lại mất đi điều gì quan trọng. Nhưng khi gặp em… anh nhận ra, có những người đáng để tin, đáng để chia sẻ." Giọng anh thốt ra, nhẹ như gió thoảng, nhưng chứa đầy chân thành.
Mai không nói gì ngay, chỉ khẽ tựa vào vai anh. Ánh mắt cô nhìn ra phía xa, nơi những tòa nhà ngả bóng chiều, nhưng nụ cười trên môi cô thật sự ấm áp. An cảm nhận được, lần đầu tiên, anh không còn cảm giác sợ hãi hay cô đơn khi chia sẻ với ai đó.
Họ tiếp tục đi dọc con phố, đôi chân in dấu trên những viên gạch nhẵn. An kể thêm về những niềm vui nhỏ bé mà anh từng tìm thấy trong sách vở và những khoảnh khắc bình yên hiếm hoi. Mai lắng nghe, thỉnh thoảng chen vào vài câu hỏi, vài tiếng cười nhỏ, khiến câu chuyện trở nên sống động hơn, bớt nặng nề.
Khi họ dừng chân trước một quán cà phê nhỏ khác, An nhìn Mai, giọng trầm: "Em biết không… anh không dễ mở lòng, nhưng với em… anh muốn thử. Bởi vì… em khiến anh cảm thấy an toàn."
Mai im lặng, ánh mắt chạm ánh mắt anh, rồi nở một nụ cười dịu dàng. Cô không nói gì, nhưng đôi mắt long lanh đủ để anh biết rằng cô hiểu, rằng cô trân trọng khoảnh khắc này, rằng cô cũng đang đặt niềm tin vào anh.
Khoảnh khắc đó, dưới ánh chiều tà nhạt dần, cả hai không cần nhiều lời nói. Chỉ là sự hiện diện của nhau, sự sẻ chia từng mảnh ký ức và niềm tin được xây dựng dần, từng chút một. An cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, một cảm giác mà anh chưa từng có – niềm tin vào tương lai, vào những ngày nắng mới sẽ đến với cả hai.
Khi mặt trời cuối cùng lặn sau các mái nhà, An và Mai đứng bên nhau, tay trong tay, lặng nhìn thành phố dần lên đèn. Một sự yên bình tràn ngập, và trong lòng An, anh biết rằng: mở lòng không chỉ là nói ra những điều đã qua, mà còn là bắt đầu những điều mới, cùng nhau đi qua, cùng nhau xây dựng.