Sáng sớm, mặt trời vừa nhú lên khỏi rặng núi xa xa, rọi những tia nắng đầu tiên xuống thung lũng mờ sương. Cả ngôi làng như được đánh thức bằng một bản nhạc không lời: tiếng gà gáy vọng xa, tiếng gió luồn qua kẽ lá, tiếng sột soạt của một chiếc chổi tre quét sân nơi đầu xóm. Khói bếp tỏa nghi ngút từ những mái nhà lợp ngói cũ, vẽ nên những đường cong mềm mại trong không trung.
Con đường đất đỏ ngoằn ngoèo dẫn lên đồi Gió ươn ướt sương đêm, lốm đốm dấu chân trâu và vết bánh xe bò còn mới. Bên vệ đường, hoa cúc dại nở vàng rực, chen giữa những khóm cỏ mềm, cứ mỗi lần có cơn gió lùa qua là lại rung rinh như chào hỏi người đi.
Trên đỉnh đồi, căn nhà nhỏ bằng gỗ lim cũ kỹ đứng lặng giữa màu xanh bạt ngàn của cây cối. Mái ngói nâu sẫm phủ rêu, tường gỗ tróc sơn, cánh cửa sổ hé mở đón lấy nắng sớm. Từ nơi ấy, một người đàn ông đang đứng im lặng nhìn xuống làng.
Anh mặc chiếc áo sơ mi xanh bạc màu, tay áo xắn lên lộ ra cổ tay rám nắng và những vết sẹo mờ. Ánh mắt anh dõi theo đàn chim sẻ đang sà xuống sân trường tiểu học phía xa – nơi mái tôn vừa được thay mới, lấp lánh ánh nắng như những vảy cá.
Người đàn ông ấy tên là Trần Minh.
Đã ba năm kể từ ngày anh rời khỏi quân ngũ và trở về nơi này – ngôi làng nơi anh sinh ra, lớn lên, và cũng là nơi duy nhất còn giữ lại phần yên tĩnh trong tâm hồn đầy vết nứt của anh. Không ai trong làng biết rõ anh từng là ai, chỉ gọi anh là “chú Minh trên đồi” – một người ít nói, hay giúp đỡ nhưng chẳng bao giờ cười.
Dưới chân đồi, một chiếc xe đạp cà tàng đang lóc cóc vượt dốc. Cô gái đạp xe mặc áo sơ mi trắng, tóc buộc gọn, giỏ xe lủng lẳng mấy quyển sách và hộp cơm trưa. Chiếc nón lá nghiêng che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ nụ cười nhẹ như nắng sớm.
Mai An – cô giáo mới chuyển về làng, người mà vài ngày tới, sẽ trở thành cơn gió dịu dàng thổi qua căn nhà tưởng như đã khóa chặt với thế giới.
Trần Minh nheo mắt nhìn xuống, không nhận ra người lạ. Anh chỉ thấy một đốm sáng đang tiến gần, mang theo tiếng chuông xe đạp ngân nga giữa trời xanh, hòa vào tiếng chim ríu rít. Lồng ngực anh bỗng có một cảm giác lạ – như thể, sau nhiều năm, gió đang đổi chiều.