nắng xuân không vội vã

Chương 1: Buổi Sáng Không Vội


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chuyến xe khách dừng lại trước bến, hắt một vệt bụi mịn vào khoảng nắng sớm còn nhạt. Hạ An kéo chiếc vali xám xuống lòng đường, bàn tay hơi tê vì đã nắm chặt suốt bốn tiếng đồng hồ. Cô ngẩng lên. Thành phố trước mặt cao và rộng, như một trang giấy trắng vừa được đặt vào tay người lạ.

“Chào mừng,” cô tự nói với mình, và bắt đầu bước.

Một dải cây xanh chạy dọc con phố mới mở, những chiếc lá vẫn còn sương. Không khí vốn nồng khói xe ngoài tưởng tượng, vậy mà hôm nay mùi thơm lạ—thứ gì đó như hoa nhài pha chút cà phê mới xay—len vào mũi khiến An chợt thấy lòng nhẹ đi. Cô bật điện thoại, tấm bản đồ hiện ra như vết mực xanh. Khu trọ nằm cách bến hơn một cây số; chủ nhà bảo: “Phòng nhỏ thôi, sạch sẽ, có cửa sổ đón nắng.” Cửa sổ đón nắng—chỉ bốn chữ ấy đã đủ kéo cô rời khỏi thị trấn ven sông nơi mọi ký ức đều dày như sương mù.

Con hẻm rộng vỏn vẹn cho hai xe máy tránh nhau, hai bên là tường vàng bạc màu và những chậu trầu bà cắm vội. Chủ nhà trọ là một cô gái hơn ba mươi, tóc buộc gọn, nụ cười nhanh như chớp: “Em là An hả? Phòng trên lầu, ngay cuối hành lang. Đồ nặng để đó lát anh bảo vệ bưng giúp.”

Phòng nhỏ thật, một chiếc giường đơn, bàn gỗ, tủ kim loại và cái cửa sổ vuông nhìn ra mái ngói nhà hàng xóm. Ánh sáng đi vào như một nhát dao cắt đường nghiêng trên nền gạch. An đặt vali, mở cửa sổ. Gió thổi qua rèm mỏng, những hạt bụi nhảy múa trong mắt cô. “Ổn mà,” cô thì thầm, “mình sẽ ổn thôi.”

Cô dọn đồ chừng nửa tiếng, treo chiếc áo khoác mỏng trên móc gỗ, đặt cuốn sổ tay cạnh khung ảnh—bức ảnh duy nhất cô mang theo: bầu trời mùa hè ở quê, đám mây hình con cá voi. Trong sổ tay, một danh sách viết vội bằng mực xanh: “1. Tìm việc. 2. Tìm quán cà phê để viết. 3. Mua chậu xương rồng.” Bên dưới, An thêm một dòng mới: “4. Học cách không nhìn lại.”

Điện thoại rung. Tin nhắn từ một trang tuyển dụng: “Công ty Truyền thông Thiên Lý đã nhận hồ sơ của bạn. Vui lòng đến phỏng vấn vào 10h sáng nay.” An nhìn đồng hồ, kim phút vừa chạm 8:40. Tim cô đập nhanh, cái cảm giác bàn chân chạm vào thềm mới ướt còn ngại ngần. Cô vội thay áo sơ mi trắng, buộc tóc gọn, tô chút son màu đào. Soi mình trước gương, An bỗng muốn cười vì thấy người trong gương lạ quá—như thể cô đã bỏ quên một phần con người mình ở cửa bến xe, để kẻ còn lại vừa can đảm vừa bỡ ngỡ.

Trên đường ra khỏi hẻm, trời lất phất mưa. Mùi ẩm ướt của tường vôi, của đất, và của hàng bánh mì vừa mở lò quyện vào nhau. An quyết định ghé vào quán cà phê ở góc đường để trú mưa và đọc lại vài ghi chú phỏng vấn. Bảng hiệu ghi “Tĩnh”—chỉ một chữ, mảnh và yên như hơi thở.

Bên trong quán, gỗ sẫm và những chiếc đèn tròn hắt ánh vàng mềm lên bàn ghế. Tiếng nhạc jazz khẽ khàng. Mưa rơi đều ngoài hiên, đập nhẹ lên mái kính thành những vòng tròn lăn tăn. Phía quầy, một barista đang cúi người trước chiếc máy pha cà phê, hơi nước trắng bốc lên mỏng như khói. Anh mặc áo sơ mi xanh xám, tay áo xắn cao, cổ tay có một vết sẹo mảnh. An thoáng nhìn qua, rồi kéo ghế ngồi gần cửa sổ.

“Chị dùng gì ạ?” Giọng một cô bé phục vụ vang nhẹ bên cạnh, kéo An khỏi luồng suy nghĩ.

“Cho chị một cappuccino, ít đường,” An đáp. “À… và một bánh tart chanh.”

Cô bé mỉm cười rồi đi. An mở sổ tay, liếc lại chỗ gạch chân: “Điểm mạnh: kiên nhẫn, viết tốt, xử lý tình huống. Điểm yếu: hơi cầu toàn, ít nói ở lần đầu.” Cô gạch thêm: “Nhưng sẽ cố gắng.”

Tiếng lạch cạch bỗng dừng. Anh barista ngẩng lên, nhíu mày nhìn chiếc máy pha. Một đèn báo đỏ nhấp nháy. Anh nghiêng người, mở nắp, luồn tay vào kiểm tra. Mưa ngoài kia nghiêng thêm một nấc, chai kính lấm tấm giọt. Quán chỉ có năm sáu khách, ai nấy đều thu mình trong thế giới riêng.

Cô bé phục vụ trở lại, trên khay là tách cappuccino vẽ hình lá dương xỉ đẹp quá mức cần thiết cho một buổi sáng bận rộn. “Của chị đây ạ.”

“Cảm ơn em,” An khẽ nói. Hơi cà phê bốc lên dịu dịu, kết hợp với chua nhẹ của chanh khiến cô thấy lòng lạ lẫm dễ chịu. Cô nhấp một ngụm—ấm, mềm, vị đắng nhón gót sau cùng. Nỗi sợ hãi vốn đọng ở đâu đó sau gáy bỗng như tan đi một phần.

Điện thoại lại rung. Một dãy số lạ. An do dự một nhịp rồi nghe máy.

“Chào em, chị là Yến bên Thiên Lý nhé. Em đến sớm một chút được không, tầm 9:45? Phỏng vấn sẽ có hai vòng. Địa chỉ như trong mail. Có gì cần hỗ trợ em cứ gọi lại.”

“Dạ, em cảm ơn chị. Em sẽ đến đúng giờ ạ.”

Cúp máy, An ghi nhanh vào sổ: “9:45 – Thiên Lý. Tự tin. Thở chậm.” Cô ngước lên, bắt gặp ánh mắt của anh barista bâng quơ liếc về phía cửa, rồi quay lại với máy pha. Đèn đỏ vẫn nhấp nháy. Anh dường như thử bật tắt vài lần nhưng vô ích. Một thoáng bối rối thoáng qua rất khẽ—đủ để người tinh ý nhận ra, nhưng không đủ để làm rối nước mặt hồ trên gương mặt bình thản ấy.

“Anh Khang ơi, máy lại…,” cô bé phục vụ gọi nhỏ, nửa như xin lỗi.

“Anh biết rồi,” người đàn ông trả lời, giọng trầm, không cao nhưng rõ. “Để anh kiểm tra lại.”

Khang—An nhẩm tên ấy trong đầu mà chưa hiểu vì sao cô lại ghi nhớ nhanh đến vậy. Có lẽ vì chữ “Khang” nghe vững chãi. Hoặc vì nó được thốt ra ở một quán tên “Tĩnh”, trong một buổi sáng mưa, những thứ tưởng rời rạc mà lại ăn khớp kì lạ.

Một vị khách bàn bên hắng giọng: “Cho tôi thêm một americano.”

“Vâng, anh đợi một chút,” Khang đáp, vẫn bình thản. Anh tháo khay, lau khô, thay một gioăng cao su, động tác gọn gàng. Khi anh ngẩng lên, ánh đèn vàng rơi xuống mắt, để lộ một màu nâu sẫm trầm và yên như gỗ. Ánh mắt ấy lướt qua An một cái, như một cơn gió không tên. Cô cúi xuống, giả vờ mải đọc ghi chú, tim bất ngờ đập nhanh vô cớ.

Cơn mưa ngoài trời làm phố mờ đi. Xe máy nối đuôi nhau như những dấu chấm nhỏ chạy qua nền giấy ướt. Cô bé phục vụ mở cửa, đặt một cái chặn gỗ, mùi ẩm ùa vào quán như một vị khách bướng bỉnh. Ai đó bật cười khẽ ở góc xa vì một đoạn podcast đang nghe dở. Đời sống của những người lạ chạm vào nhau bằng những sợi chỉ rất mỏng.

“Máy được rồi,” Khang nói, và đèn đỏ đúng lúc tắt hẳn như một câu trả lời. Anh rửa tay, quay qua quầy, xay thêm mẻ hạt mới. Tiếng rào rào giòn. Mùi cà phê lan mạnh, gợi An nhớ đến một buổi chiều cách đây hai năm: cô và người cũ ngồi trên sân thượng, cốc latte nguội dần bên cạnh câu “Mình có lẽ nên dừng lại.” Nỗi đau ấy tưởng đã ngủ yên, nay hé mắt nhưng không làm chủ được bầu trời nữa. An hít sâu, lùi ký ức về vùng tối.

Điện thoại nhảy thông báo: mẹ nhắn một câu ngắn—“Đến nơi chưa con?” An nhắn lại: “Dạ rồi. Con ổn. Con đi phỏng vấn đây.” Dấu ba chấm hiện lên rồi tắt, như một cái vuốt tóc qua màn hình.

Cô uống nốt cappuccino, vị bọt sữa chạm môi đã nguội, đặt tiền lên khay. Cô bé phục vụ chạy tới: “Chị ơi, em thối lại…”

“Không cần đâu,” An mỉm cười. “Cảm ơn em.”

Khi An quay người về phía cửa, Khang cũng vừa ngẩng lên. Ánh nhìn họ chạm nhau nửa giây—đủ cho một câu hỏi lướt qua mà không cần ngôn ngữ: “Chị tìm được thứ mình cần chưa?” Mặt An hơi nóng, cô gật đầu rất khẽ, rồi bước ra hiên.

Mưa ngớt. Những giọt nước đọng trên mái kính chậm rãi trượt xuống, vỡ thành những chấm trong veo trên mặt đường. An mở ô, rẽ sang con phố lớn. Lần đầu tiên kể từ khi đặt chân xuống bến xe, cô không còn cảm thấy mình cô độc. Bầu trời xám, nhưng phía xa, một dải sáng mỏng như sợi chỉ đã bắt đầu kéo qua.

Tòa nhà Thiên Lý có mặt kính xanh, phản chiếu mây như những miếng ghép rời rạc. An đến sớm mười phút, ngồi ở sảnh, hai tay đan vào nhau. Tiếng giày cao gót gõ đều trên sàn, mùi nước hoa thoảng, tiếng cười những nhóm nhân viên đi qua. Cô tự đọc thầm một đoạn trong sổ tay: “Mình muốn viết những câu chuyện khiến ai đó, ở một nơi rất xa, thấy bình yên hơn năm phút.” Câu này cô viết trong lần mất ngủ dài giữa tháng Ba. Hôm nay đọc lại, đột nhiên thấy nó đủ để ôm lấy mình.

“Em là An phải không?” Một người phụ nữ tầm ba lăm, tóc ngắn ngang vai, nụ cười có lúm đồng tiền đến gần. “Chị là Yến. Vào phòng phỏng vấn nhé.”

Phòng kính nhỏ, có bàn tròn, bình cây xương rồng mini đặt giữa. An ngạc nhiên thoáng chốc—dòng thứ ba trong danh sách sáng nay bỗng xuất hiện trước mặt như điềm lành. Vòng phỏng vấn trôi chậm, Yến hỏi về những bài viết cũ của An, về cách cô xử lý deadline khi nội dung bị đổi vào phút chót, về điều gì khiến cô quyết định rời quê. An trả lời không trơn tru hoàn hảo, nhưng trung thực. Đến câu cuối, Yến hỏi: “Em mong đợi điều gì ở công việc này?”

An im vài giây. Tiếng mưa lúc này chỉ còn là vệt mờ ở ký ức; sảnh ngoài nghe như có tiếng máy pha cà phê ở đâu đó. “Em muốn được làm việc trong một đội nhóm biết lắng nghe. Em muốn viết những nội dung có ích. Và…,” cô hít một hơi, “em muốn học cách tin vào mình thêm một chút.”

Yến nhìn An, ánh mắt dịu. “Được. Cảm ơn em.” Chị đứng dậy. “Vòng hai sẽ là bài test nhanh, em viết một bản thảo ngắn theo đề này nhé.” Chị đặt tờ giấy xuống bàn. “Thời gian ba mươi phút.”

Đề bài là viết một đoạn giới thiệu cho chiến dịch truyền thông của một thương hiệu sách. “Tặng nhau một giờ yên”—đó là khẩu hiệu. An cầm bút, bàn tay ban đầu run nhẹ rồi đứng yên. Ý tưởng đến không ồ ạt, mà như mưa phùn: nhỏ, đều, nhưng nếu kiên nhẫn, mặt đất sẽ ướt. Cô viết về một giờ tắt thông báo, một giờ cúi xuống trang giấy, một giờ trả lại cái nhìn cho chính mình. Mỗi câu chữ như tự tìm đúng chỗ. Khi cô đặt bút xuống, kim đồng hồ chỉ phút thứ hai mươi tám.

Yến đọc lướt, đôi chỗ gật đầu. “Ổn. Cách đặt nhịp tốt.” Chị mỉm cười, không nói thêm, chỉ bảo: “Bọn chị cần trao đổi nội bộ. Dù thế nào cũng cảm ơn em đã đến.”

An cúi đầu cảm ơn, rời tòa nhà. Mặt trời đã lên cao, kéo những vệt sáng dài trên lề đường. Mưa khô nhanh đến khó tin. Cô nhìn đồng hồ: 11:20. Bụng réo một tiếng nhỏ. Cô quyết định quay lại “Tĩnh”—một phần vì cái bánh tart chanh còn dang dở trong trí nhớ, một phần vì mùi cà phê ở đó như sợi dây mỏng nối hai bờ sáng—tối của ngày hôm nay.

Quán không đông hơn buổi sáng là mấy. Gió đã đổi hướng, đưa mùi gỗ sẫm vào sâu hơn. Cô bé phục vụ nhận ra An, cười: “Chị lại đến ạ?”

“Ừ, cho chị một americano đá ít, và… thử thêm bánh chuối nướng nhé.”

“Dạ.” Cô bé liếc về phía quầy: “Anh Khang ơi, americano đá ít.”

Khang đang lau một cái ly thủy tinh, ngẩng lên gật đầu. Ánh mắt anh lướt qua An lần nữa—không phải cái nhìn tò mò hay vồn vã, chỉ là một sự xác nhận mơ hồ: “Chị khách buổi sáng.” An bỗng thấy buồn cười vì mình đột nhiên muốn giải thích cả buổi phỏng vấn với một người xa lạ; cô gập sổ tay lại, ngăn ý nghĩ bay quá xa.

Ly americano đặt xuống, đá kêu khẽ. “Chị uống thử xem đã vừa chưa,” Khang nói, lần này là trực tiếp. Giọng anh ngoài quầy nghe gần hơn, như thể tiếng ồn của quán tự động lùi bớt.

An nhấp một ngụm. “Vừa. Cảm ơn… anh.”

Anh gật đầu, định quay đi, rồi bỗng dừng: “Buổi sáng… trông chị có vẻ hơi vội. Bây giờ ổn hơn chưa?”

Câu hỏi đơn giản, nhưng rơi trúng chỗ mềm. An mỉm cười: “Ổn hơn rồi. Em—à, tôi—đi phỏng vấn. Chắc phải chờ kết quả.”

“Ừ.” Anh không chúc “may mắn” như người ta thường làm. Anh chỉ nói: “Chị đã làm tốt phần của mình thì kết quả sẽ đến.” Một kiểu an ủi không hứa hẹn.

“Cảm ơn anh,” An nói, lần này thành thật.

Khang quay lại quầy. An ăn bánh, lật sổ tay ghi thêm một dòng: “Quán ‘Tĩnh’ – cappuccino đẹp, americano vừa, bánh chuối thơm. Barista tên Khang. Mưa ngừng rất nhanh. Mọi chuyện cũng sẽ vậy.”

Khi An bước ra cửa, trời đã hoàn toàn trong. Trên vỉa hè, một vũng nước còn sót phản chiếu bầu trời xanh như mảnh gương. Cô đi qua, thấy bóng mình chao nhẹ, không còn nhòe như buổi sáng. Ngay lúc ấy, điện thoại rung. Email đến: “Thiên Lý – Kết quả vòng đầu.” An đứng yên, tim đập một nhịp to rõ. Cô chưa mở ngay. Cô ngẩng mặt lên, hít thật sâu, nghe tiếng thành phố ồn ào mà dịu lại như sau cơn sốt.

Cô cất điện thoại vào túi, mỉm cười một mình, và tiếp tục bước. Không vội. Không cần vội. Vì dù kết quả là gì, cô đã thật sự bắt đầu rồi. Và giữa một thành phố xa lạ, cô đã tìm được một góc nhỏ—nơi mùi cà phê, tiếng mưa, và một cái tên xa lạ gõ nhẹ vào cánh cửa ngày mai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×