nắng xuân không vội vã

Chương 2: Những Sợi Chỉ Vô Hình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm ấy, sau khi rời tòa nhà Thiên Lý, Hạ An chọn cách đi bộ thay vì gọi xe. Con đường ngập ánh nắng sau mưa, lá cây rũ xuống còn đọng giọt nước long lanh. Cảm giác như thành phố cũng vừa được gột rửa, trong trẻo hơn, dễ thở hơn.

An vừa đi vừa nghĩ đến email kết quả đang nằm trong điện thoại. Cô vẫn chưa mở ra. Trong lòng, nửa lo sợ, nửa háo hức. "Chưa sẵn sàng đối diện," cô tự thú nhận. Thế nên, thay vì ấn vào biểu tượng Gmail, cô nhét điện thoại vào túi, để mặc bước chân dẫn đường.

Quán cà phê "Tĩnh" – lần trở lại

Chiếc cửa gỗ màu nâu sẫm mở ra, tiếng chuông gió leng keng quen thuộc. Không khí mát lạnh, mùi cà phê trộn cùng mùi bánh chuối nướng lan tỏa. Vẫn ánh đèn vàng mềm mại ấy, vẫn bản nhạc jazz ngân nga.

Khang đang đứng sau quầy. Vẫn áo sơ mi xắn tay, ánh mắt tập trung vào từng thao tác. Dường như khi làm việc, anh biến thành một người khác – trầm, chậm và tỉ mỉ, như một chiếc đồng hồ cổ không bao giờ chạy sai nhịp.

An bước vào, hơi chần chừ. Cô bé phục vụ nhanh nhẹn nhận ra và mỉm cười:

“Chị lại đến nữa ạ?”

An gật đầu, đáp:

“Ừ, cho chị một trà hoa cúc. Không cần ngọt.”

Cô bé viết nhanh vào giấy, rồi chuyển lời cho Khang. Anh thoáng ngẩng lên, mắt chạm mắt cô lần thứ hai trong ngày. Không một lời chào, chỉ có cái gật đầu nhẹ, nhưng lạ thay, An cảm thấy ấm áp.

Cô chọn chỗ ngồi khác, gần kệ sách gỗ. Trên đó toàn những quyển cũ, gáy sờn, mùi giấy ngai ngái. An rút đại một quyển tiểu thuyết, mở trang bất kỳ. Chữ nhảy múa trước mắt nhưng tâm trí cô lại hướng về những giây phút buổi sáng, về bài viết ngắn trong phòng phỏng vấn.

Một cuộc trò chuyện lạ lùng

Trà hoa cúc được đặt xuống, hơi nóng tỏa ra thơm dịu. Nhưng người đặt không phải cô bé phục vụ, mà chính là Khang.

“Trà hơi đắng, chị muốn thêm mật ong không?” Anh hỏi, giọng trầm đều.

“Không cần. Em—à, tôi thích vị nguyên bản.” An mỉm cười nhẹ.

Khang gật đầu, không nói thêm, định quay đi thì An buột miệng:

“Máy pha cà phê… sáng nay ổn chứ?”

Anh khựng lại, có chút ngạc nhiên vì câu hỏi. Một thoáng sau, khóe môi anh khẽ nhếch:

“Ổn rồi. Chị để ý nhiều thật.”

An hơi đỏ mặt:

“À… chỉ tình cờ thấy thôi.”

“Ừ,” anh đáp ngắn gọn, rồi lùi lại về phía quầy.

Nhưng chính cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy khiến An nhận ra: giữa hàng chục khuôn mặt trong quán, ánh mắt của cô lại dừng lâu nhất ở anh.

Những mảnh ký ức len vào

An nhấp trà, vị đắng nhẹ chạm đầu lưỡi, rồi lan ra, ấm cả cổ họng. Trong thoáng chốc, ký ức cũ ùa về: hình ảnh buổi chia tay dưới mái hiên quán quen, khi người cũ của cô đặt cốc cà phê xuống bàn và nói bằng giọng lạnh nhạt: “Mình không hợp đâu, An ạ.”

Cô từng nghĩ mình đã quên, nhưng thật ra chỉ giấu ký ức vào một ngăn tủ, để mỗi khi ngửi mùi cà phê hay nghe tiếng mưa, cánh tủ lại khẽ bật mở.

An khẽ thở dài. Nhưng ngay lúc đó, tiếng cười nhỏ từ quầy vang lên. Khang vừa đùa gì đó với cô bé phục vụ, giọng anh không to, nhưng đủ mang lại cảm giác bình yên. Và bất giác, những mảnh vụn ký ức không còn cào cấu tim cô nữa.

Sợi chỉ vô hình

Khi An chuẩn bị rời quán, ngoài trời lại lất phất mưa. Cô mở ô, đứng chần chừ một lát. Thật lạ, cô thấy có gì đó níu chân.

Đúng lúc ấy, Khang bước ra hiên, tay cầm túi rác mang đi đổ. Ánh mắt họ lại chạm nhau. Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng mưa rơi xen giữa.

Khang gật đầu, rồi nói một câu ngắn gọn nhưng vang lâu trong An:

“Ngày mưa… không nên đi vội.”

Cô thoáng sững. Rồi mỉm cười đáp lại:

“Ừ. Em sẽ nhớ.”

Trên đường về, An mở điện thoại. Email từ Thiên Lý vẫn nằm đó. Ngón tay cô trượt đến nút mở, nhưng lại dừng. Cô không còn sợ nữa, nhưng cũng không còn nóng vội. Bởi trong lòng, cô biết dù kết quả thế nào, mình cũng vừa tìm thấy một điều gì đó mới mẻ ở thành phố này.

Một sợi chỉ vô hình vừa nối cô với một người xa lạ tên Khang – và có lẽ, hành trình của cô ở đây chỉ mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×