nếu anh không ngại, em sẽ yêu anh mãi

Chương 1: Bó hoa đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hạ Du đứng trước cửa kính của cửa hàng hoa nhỏ xinh, tay khẽ vuốt những sợi tóc rối sau gáy, mắt nhìn chăm chú vào những bó hoa được xếp theo màu sắc, kiểu dáng. Cô luôn thích hoa, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ một bó hoa nhỏ lại có thể khiến trái tim cô rung lên những nhịp điệu lạ lùng như thế. Buổi sáng hôm nay, trời vẫn còn se lạnh, những tia nắng len lỏi qua các tán cây bên ngoài đường, phản chiếu lên mặt kính cửa sổ và khiến không gian bên trong quán nhuộm một màu vàng dịu dàng.

Hạ Du cẩn thận lựa chọn một bó hoa ly trắng, cẩn thận đặt từng bông vào đúng vị trí trong giỏ, ánh mắt không giấu được vẻ thích thú. Cô thở dài, cảm giác như tìm thấy một chút yên bình giữa nhịp sống hối hả của thành phố. Cuộc sống của cô vốn dĩ rất bình thường, bình thường đến mức đôi khi chính cô cũng quên mất rằng mình còn có những ước mơ, những hi vọng nhỏ bé.

Bỗng nhiên, cánh cửa của cửa hàng mở ra với một tiếng chuông nhỏ vang lên. Hạ Du ngẩng đầu, thấy một người đàn ông đứng ngoài cửa, vẻ ngoài bảnh bao trong bộ vest tối màu, tay cầm một chiếc cặp da sang trọng. Ánh mắt anh hướng về cô, nhưng không mang vẻ lạnh lùng hay kiêu hãnh thường thấy ở những người đàn ông thành đạt; thay vào đó là một ánh nhìn tinh tế, sâu thẳm, như thể đang quan sát một điều gì đó đặc biệt mà chỉ riêng anh mới nhận ra.

“Chào buổi sáng,” anh nói, giọng trầm ấm nhưng dứt khoát.

Hạ Du hơi bối rối, khẽ mỉm cười. “Chào… anh.” Cô chưa từng thấy anh trước đây, nhưng ánh mắt của anh khiến cô có cảm giác quen thuộc đến lạ lùng.

Anh tiến vào trong, dừng trước quầy hoa, giọng nói đầy thiện cảm: “Tôi muốn mua bó hoa ly trắng, nhưng mong là thật đẹp và tươi.”

Hạ Du hơi ngạc nhiên, “Vâng… vâng ạ, để em lựa giúp anh.” Cô cúi xuống, chọn những bông hoa tươi nhất trong kho, nhẹ nhàng xếp chúng lại, vừa làm vừa trò chuyện: “Anh muốn bó hoa này cho dịp gì vậy ạ?”

Người đàn ông khẽ nhíu mày, giọng trầm trầm: “Một dịp quan trọng… Một buổi gặp gỡ có lẽ sẽ thay đổi nhiều thứ.”

Câu nói của anh khiến Hạ Du khẽ khựng lại. Trong lòng cô lóe lên một cảm giác kỳ lạ, như thể mình đang đứng trước một khoảnh khắc đặc biệt, mà chính cô cũng chưa hiểu rõ. Cô đặt bó hoa lên bàn, cẩn thận trang trí thêm ruy băng trắng, rồi nhìn anh: “Vậy đây ạ, hy vọng anh sẽ hài lòng.”

Anh mỉm cười, ánh mắt chợt dịu lại: “Rất đẹp… giống như cách em cắm hoa vậy.”

Hạ Du đỏ mặt, khẽ cười: “Cảm ơn… anh khen em.” Cô bỗng nhận ra rằng, lần đầu tiên từ lâu lắm, một lời khen khiến cô không còn thấy ngại ngùng mà trái tim lại ấm áp lạ thường.

Sau khi thanh toán xong, người đàn ông cầm bó hoa bước ra khỏi cửa hàng. Hạ Du nhìn theo bóng lưng anh, ánh mắt lặng lẽ dõi theo, trong lòng dấy lên một cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.

Buổi sáng trôi qua một cách bình yên, nhưng định mệnh dường như đã bắt đầu khẽ khàng tác động lên cuộc sống của cô. Chưa đầy vài tiếng sau, Hạ Du nhận được một cuộc gọi từ công ty thiết kế nơi cô đang làm việc.

“Du, hôm nay có một khách hàng đặc biệt muốn gặp trực tiếp. Anh ấy là… tổng giám đốc tập đoàn Lục Ngạn Thâm. Em chuẩn bị sẵn sàng nhé.” Giọng nói của quản lý trẻ trung nhưng có chút hồi hộp.

Hạ Du sững sờ, cảm giác tim đập nhanh hơn. “Lục Ngạn Thâm… ạ?” Cô thầm nghĩ, tên này sao lại quen tai đến lạ.

Không lâu sau, Hạ Du bước vào phòng họp hiện đại, những ánh sáng từ cửa sổ phản chiếu lên mặt bàn bóng loáng. Người đàn ông đứng bên kia bàn, diện vest chỉnh tề, nụ cười lạnh lùng nhưng ánh mắt lại đặc biệt, dường như đã nhìn thấu mọi chi tiết nhỏ nhặt.

Khi anh nhìn thấy cô, môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ, ánh mắt dừng lại thật lâu, như muốn nhận ra điều gì đó quen thuộc: “Cô là Hạ Du phải không? Chúng ta từng gặp nhau rồi, đúng không?”

Hạ Du giật mình, tim như ngừng đập một nhịp. Giọng cô run run: “Dạ… em… em nghĩ là… em chưa từng gặp anh… ạ?”

Anh cười khẽ, ánh mắt vừa sâu vừa ấm: “Có lẽ anh sẽ nói sau… nhưng hôm nay, chúng ta sẽ làm việc cùng nhau.”

Cuộc họp bắt đầu, nhưng Hạ Du gần như không còn nghe rõ lời nói. Từng lời anh nói, từng cử chỉ nhấn mạnh, từng ánh mắt dành cho cô, tất cả đều khiến cô vừa hồi hộp vừa hạnh phúc kỳ lạ. Cô nhận ra, từ khoảnh khắc này, cuộc sống của cô có lẽ sẽ không còn bình thường nữa.

Buổi chiều, sau khi kết thúc công việc, Hạ Du rảo bước ra khỏi phòng họp. Cô lặng lẽ đi dọc hành lang, lòng tràn ngập cảm giác bâng khuâng. Và khi bước ra cổng, cô bắt gặp hình ảnh quen thuộc: một bó hoa ly trắng được đặt trên bàn của cô, không có lời nhắn, chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng in sâu trong trí nhớ.

Cô cúi xuống, tay khẽ chạm vào bông hoa đầu tiên, cảm nhận hương thơm dịu dàng lan tỏa. Một cảm giác ấm áp lạ kỳ tràn ngập trong tim, khiến cô không thể ngừng mỉm cười.

“Chỉ là một bó hoa… nhưng sao lại khiến em rung động đến vậy?” Hạ Du tự hỏi, ánh mắt nhìn chăm chú từng cánh hoa mềm mại. Cô chưa biết rằng, bó hoa ấy chính là khởi đầu cho một câu chuyện tình yêu ngọt ngào, đầy bất ngờ và những phút giây dịu dàng đến bất ngờ trong đời.

Đêm xuống, thành phố rực sáng đèn, Hạ Du ngồi bên cửa sổ nhỏ trong phòng trọ, bó hoa đặt cạnh bàn, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, tự nhủ với lòng: “Có lẽ… cuộc sống của em sẽ thay đổi từ hôm nay.”

Và như thế, Hạ Du không hề hay biết, chỉ vài bước nữa thôi, cô sẽ gặp lại anh trong một dự án thiết kế lớn, và mỗi ngày trôi qua sẽ dần dần khiến cô nhận ra, trái tim cô đã lặng lẽ rung động vì một người đàn ông mà cô tưởng như chỉ vô tình gặp gỡ.

Ngày hôm nay, bó hoa ly trắng không chỉ là một món quà đơn thuần, mà còn là dấu mốc đầu tiên cho một chuyện tình đầy hứa hẹn, đầy ngọt ngào, và cả những thử thách mà cô chưa từng nghĩ đến.

Hạ Du đặt bó hoa lên bàn, lòng nhẹ nhõm mà bâng khuâng. Cô thầm nhủ, nếu định mệnh đã bắt đầu từ những điều giản dị như thế, thì cô sẽ trân trọng từng khoảnh khắc, từng ánh mắt, từng nụ cười… để không bỏ lỡ một câu chuyện tình yêu đầy màu sắc đang chờ phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×