Sáng hôm sau, Hạ Du bước vào văn phòng với một tâm trạng vừa hồi hộp vừa phấn khích. Cô tự nhủ trong lòng: “Hôm nay sẽ là một ngày bình thường… nhưng nếu gặp lại anh, chắc chắn sẽ không bình thường chút nào.”
Không gian văn phòng sáng sủa, gọn gàng với những chậu cây xanh nhỏ xinh đặt trên bàn, ánh sáng từ cửa kính lớn chiếu xuống sàn nhà bóng loáng. Hạ Du bước tới bàn làm việc của mình, đặt cặp và bó hoa ly trắng hôm qua xuống, mắt vô tình liếc sang cửa phòng họp, nơi cô biết rằng Lục Ngạn Thâm đang chuẩn bị cho cuộc gặp đầu tiên.
Vừa lúc đó, điện thoại bàn reo. Cô cầm lên:
“Chào buổi sáng, Hạ Du. Dự án hôm nay sẽ bắt đầu với buổi họp cùng anh Lục. Anh ấy đang chờ trong phòng họp lớn.” Giọng quản lý cô nhẹ nhàng nhưng vẫn dứt khoát.
Hạ Du hít một hơi sâu, cố gắng xua tan cảm giác hồi hộp trong tim. Cô bước nhanh về phía phòng họp, tay cầm sổ tay và bút, chuẩn bị ghi chú mọi thứ thật tỉ mỉ.
Khi mở cửa phòng họp, Hạ Du bất ngờ. Anh đang đứng đó, trước bàn hội nghị, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại có một sức hút kỳ lạ. Bộ vest đen vừa vặn với thân hình cao ráo, mái tóc đen hơi bồng bềnh sau gáy, và đôi mắt sâu thẳm khiến cô bỗng chốc ngây người.
Anh quay sang, nhìn cô bằng ánh mắt như nhận ra điều gì đó quen thuộc. Nụ cười nhạt hiện lên: “Chào cô, Hạ Du.”
Cô cúi đầu, lắp bắp: “Chào… anh… ạ.” Tim đập rộn ràng, giọng run run. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng chỉ cần một ánh mắt anh thôi, mọi sự chuẩn bị kỹ càng trong đầu cô dường như tan biến hết.
Anh nhấc cặp da lên bàn, giọng trầm ấm nhưng đầy uy quyền: “Hôm nay chúng ta sẽ xem xét bản thiết kế cho dự án khu chung cư cao cấp. Cô đã chuẩn bị chưa?”
Hạ Du hít một hơi, mở sổ tay ra: “Dạ… em đã chuẩn bị bản thảo sơ bộ và một số ý tưởng để thảo luận ạ.” Cô ngồi xuống, tay run run vì hồi hộp.
Cuộc họp bắt đầu, nhưng ngay từ phút đầu tiên, Hạ Du đã cảm nhận được sức mạnh áp đảo của anh. Mỗi câu anh nói đều dứt khoát, sắc bén nhưng không hề lạnh lùng, ánh mắt anh luôn hướng về cô như muốn cô hiểu từng chi tiết nhỏ nhất.
Trong khi cô cố gắng diễn đạt ý tưởng về không gian sống xanh, các khu vườn nhỏ, ánh sáng và màu sắc, Hạ Du vô tình làm đổ một cốc nước lên sổ tay. Cô tái mặt, tay run run định dùng giấy thấm nhưng lại làm đổ cả cốc xuống bàn.
“Ôi trời…” cô thì thầm, trong đầu nhảy dựng cả nghìn câu xin lỗi.
Lục Ngạn Thâm chỉ nhìn cô một giây, rồi nhíu mày, giọng trầm nhưng không giận: “Cô hơi vụng về, phải không?”
Hạ Du đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… em… em xin lỗi… em không cố ý…”
Anh bước tới, lấy tay thấm nước, rồi nhấc sổ tay của cô lên: “Không sao. Đây không phải lỗi quá lớn. Nhưng lần sau cố gắng cẩn thận hơn.”
Cô thầm nghĩ: “Lần đầu tiên bị sếp chê, nhưng sao không thấy quá nghiêm trọng… thậm chí còn thấy… ấm áp?” Ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng, khiến cô tự nhiên rùng mình.
Sau sự cố, cuộc họp vẫn tiếp tục. Anh chú ý lắng nghe mọi ý tưởng của cô, thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng đặt câu hỏi chi tiết, khiến Hạ Du cảm giác như đang được học hỏi và thử thách cùng lúc.
Cuối buổi họp, anh cầm bản thảo, nở nụ cười nhẹ: “Ý tưởng của cô khá tốt. Chỉ cần chỉnh sửa một vài chi tiết về ánh sáng và màu sắc. Cô có muốn tôi chỉ thêm không?”
Hạ Du hơi ngạc nhiên, tim đập nhanh: “Dạ… vâng ạ, nếu anh hướng dẫn thì em sẽ học được nhiều hơn.”
Anh gật đầu, ánh mắt dịu dàng: “Tốt. Cô chăm chỉ như vậy, sẽ tiến bộ nhanh thôi.”
Ngay khoảnh khắc đó, Hạ Du nhận ra trái tim mình lại rung động. Cô tự hỏi: “Sao một lời khen đơn giản lại khiến em hạnh phúc đến vậy?”
Ra về, Hạ Du bước nhanh trên đường phố đông đúc. Cô nghĩ về anh, về ánh mắt, về nụ cười và cả sự dịu dàng hiếm thấy. Cô bật cười một mình, không biết tại sao cảm giác này lại vừa hồi hộp vừa dễ chịu đến vậy.
Chiều hôm đó, khi Hạ Du trở lại văn phòng để sắp xếp bản thiết kế chỉnh sửa, cô bất ngờ gặp anh đứng ở khu vực hành lang, tay cầm một chiếc cặp, mắt hướng về phía cô.
“Cô quên một thứ,” anh nói, giọng trầm trầm nhưng vẫn ấm áp, đưa cho cô một chiếc USB. “Toàn bộ tài liệu tham khảo, hình mẫu và ý tưởng bổ sung. Cô xem xong có thể chỉnh sửa bản thiết kế.”
Hạ Du nhận lấy, tay hơi run: “Dạ… cảm ơn… anh… ạ.”
Anh cười, ánh mắt nhìn cô như muốn ghi nhớ mọi chi tiết: “Cô còn vụng về, nhưng có tiềm năng. Chỉ cần kiên nhẫn, mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Hạ Du đỏ mặt, cúi đầu: “Em… em sẽ cố gắng.”
Sau ngày hôm đó, Hạ Du bắt đầu nhận ra rằng mình không chỉ đơn thuần thích công việc thiết kế, mà còn háo hức mong gặp anh mỗi ngày. Mỗi lời nói, ánh mắt, cử chỉ nhỏ của anh đều khiến cô cảm thấy ấm áp và hạnh phúc một cách lạ lùng.
Tối về, cô ngồi bên cửa sổ phòng trọ, USB trong tay, ánh sáng đèn vàng nhạt chiếu lên gương mặt. Cô cẩn thận xem lại tài liệu, nhưng tâm trí cô không ngừng nghĩ về anh. Cô tự nhủ: “Anh… thật sự rất khác… và sao trái tim em lại rung động đến thế?”
Ngày hôm nay, một bó hoa ly trắng, một cốc nước đổ trên bàn, một cuộc họp đầy áp lực… tất cả đều trở thành những ký ức ngọt ngào mà Hạ Du sẽ không bao giờ quên. Cô nhận ra, chính những khoảnh khắc vụng về, những tình huống nhỏ nhặt, lại chính là bước đầu tiên khiến cô gần anh hơn, bước đầu tiên cho một câu chuyện tình yêu đầy hứa hẹn, ấm áp và ngọt ngào.
Và Hạ Du biết, ngày mai, ngày kia… sẽ còn nhiều khoảnh khắc tương tự. Mỗi ngày trôi qua, cô dần hiểu ra rằng cuộc sống bình thường của cô đang bị thay đổi, bởi một người đàn ông vừa nghiêm nghị, vừa dịu dàng, vừa lạnh lùng mà lại khiến cô không thể rời mắt.
Trong đêm, Hạ Du đặt USB cạnh bàn, nhắm mắt lại, mỉm cười. Một cảm giác vừa hồi hộp vừa ấm áp tràn ngập trái tim cô. Cô biết, cuộc sống của cô sẽ không còn như trước. Và chính khoảnh khắc vụng về, tình cờ trong buổi họp sáng nay, lại là dấu mốc đầu tiên cho một chuyện tình ngọt ngào mà cô chưa từng dám mơ tới.
Hạ Du nhắm mắt, thầm nhủ: “Nếu định mệnh đã bắt đầu từ những điều giản dị như thế này, thì em sẽ trân trọng từng khoảnh khắc, từng ánh mắt, từng nụ cười… để không bỏ lỡ câu chuyện tình yêu mà mình chưa biết sẽ kéo dài đến đâu.”
Ngày hôm đó khép lại, nhưng trái tim Hạ Du vẫn còn nhảy nhót. Một cốc nước đổ, một nụ cười dịu dàng, một lời khen nhỏ… tất cả đều khiến cô biết rằng, câu chuyện ngọt ngào này mới chỉ bắt đầu.