nếu anh không ngại, em sẽ yêu anh mãi

Chương 9: Ánh mắt trong thư viện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, Hạ Du bước vào thư viện của công ty để tìm một số tài liệu tham khảo cho dự án. Không gian yên tĩnh, ánh sáng từ cửa sổ lớn chiếu vào các kệ sách tạo thành những vệt sáng mềm mại trên sàn. Mùi giấy và mực in hòa cùng hương hoa ly trắng trên bàn cô, khiến không gian trở nên dịu dàng, gần như ngọt ngào theo một cách mà cô chưa từng trải qua.

Hạ Du đi giữa các dãy sách, tay lướt qua gáy sách, mắt nhìn danh mục. Cô muốn tìm những thông tin về phong cách nội thất hiện đại và tối giản, những chi tiết anh từng nhấn mạnh trong các buổi khảo sát. Nhưng trái tim cô lại liên tục bị xao động khi nghĩ về buổi tối hôm qua, về ánh mắt dịu dàng và nụ cười thoáng hiện của anh dưới cơn mưa.

Đúng lúc đó, anh xuất hiện từ lối đi cuối thư viện, mặc áo sơ mi xanh nhạt, tay cầm vài cuốn sách, ánh mắt ngay lập tức hướng về cô. Khi nhìn thấy cô, anh mỉm cười nhẹ, giọng trầm ấm vang lên:

“Hạ Du, cô cũng ở đây sao?”

Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… em… em đến để tìm tài liệu cho dự án ạ.” Trái tim cô rung động, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.

Anh tiến lại gần, ánh mắt dịu dàng: “Tốt, tôi cũng tìm một vài tài liệu liên quan đến bố trí nội thất và ánh sáng. Cô muốn tôi giúp không?”

Cô lắc đầu, mỉm cười: “Dạ… em có thể tự tìm. Nhưng… em sẽ hỏi anh nếu gặp khó khăn ạ.”

Anh gật đầu, ánh mắt vẫn dịu dàng, như muốn truyền cho cô cảm giác an toàn và yên tâm. Họ đi giữa các kệ sách, khoảng cách vừa đủ gần để cô cảm nhận được hơi thở và sự hiện diện của anh mà không hề gượng gạo.

Cô tìm được một cuốn sách về thiết kế nội thất tối giản, mở ra những trang giấy, mắt chăm chú đọc từng dòng. Anh đứng bên cạnh, ánh mắt thoáng nhìn qua vai cô, dịu dàng mà không xâm phạm không gian riêng tư. Hạ Du nhận ra rằng, mỗi khi anh ở gần, cô không chỉ cảm thấy an toàn mà còn cảm thấy trái tim rung động mạnh mẽ.

Sau một lúc, cô cần tìm thêm thông tin về màu sắc và ánh sáng. Anh tiến lại, chỉ vào một số trang sách:

“Cô có thể tham khảo những màu sắc này. Nó giúp không gian trở nên rộng rãi và dễ chịu hơn. Ánh sáng cũng nên kết hợp tự nhiên và nhân tạo để tạo sự cân bằng.”

Cô nhìn anh, ánh mắt lấp lánh: “Dạ… em thấy rồi. Cảm ơn anh đã chỉ dẫn.”

Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Không có gì. Tôi thích cách cô chăm chú quan sát và học hỏi. Điều đó khiến mọi thứ trở nên hoàn hảo hơn.”

Khoảnh khắc ấy, Hạ Du cảm nhận trái tim mình rung động. Không chỉ là lời nói, mà còn là sự quan tâm tinh tế, ánh mắt và cách anh đứng bên cô trong không gian yên tĩnh của thư viện. Cô thầm nghĩ: “Anh… anh thực sự khiến em cảm thấy bình yên, ấm áp và hạnh phúc…”

Khi họ đi qua một dãy sách cũ, Hạ Du bất ngờ vấp nhẹ. Anh ngay lập tức đưa tay đỡ cô, ánh mắt nghiêm túc nhưng dịu dàng:

“Cô cẩn thận, đừng để trượt chân.”

Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… em… em cảm ơn anh.”

Anh nhíu mày nhẹ, nhưng nụ cười dịu dàng thoáng hiện: “Không sao. Chỉ cần cô không bị thương là được.”

Sau khi chọn xong tài liệu, họ ngồi xuống một bàn gần cửa sổ, ánh sáng tự nhiên chiếu qua tạo thành những vệt sáng mềm mại trên mặt bàn. Anh mở cuốn sách và bắt đầu giải thích một số chi tiết mà cô có thể áp dụng vào dự án. Cô lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng ghi chú, thỉnh thoảng hỏi những chi tiết tinh tế mà cô chưa hiểu.

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, giọng trầm ấm: “Hạ Du, tôi thấy cô tiến bộ rất nhiều. Không chỉ về kỹ năng, mà còn về cách quan sát và tinh tế trong từng chi tiết. Tôi tự hào về cô.”

Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… em… em chỉ cố gắng hoàn thiện công việc thôi.”

Anh nhíu mày nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng: “Tôi biết. Nhưng tôi muốn cô biết rằng, từng nỗ lực, từng chi tiết cô làm đều được tôi để ý. Và tôi thích cách cô quan tâm, chú ý đến mọi thứ xung quanh.”

Cô lặng lẽ mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô nhận ra rằng, không chỉ là công việc, mà chính những khoảnh khắc yên tĩnh, những lời nói dịu dàng và ánh mắt tinh tế đã khiến trái tim cô rung động.

Sau một lúc, mưa bên ngoài bắt đầu tạnh. Anh đứng dậy, mở cửa sổ cho gió nhẹ thổi vào, làm không gian trở nên thoáng đãng hơn. Hạ Du hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương giấy, hương mưa và hơi thở dịu dàng của anh.

Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Hạ Du, những khoảnh khắc yên tĩnh như thế này… tôi muốn cô nhớ. Nó không chỉ giúp cô học hỏi, mà còn giúp chúng ta gần nhau hơn, hiểu nhau hơn.”

Cô đỏ mặt, tim đập mạnh, cúi đầu: “Dạ… em… em sẽ nhớ. Cảm ơn anh vì đã… quan tâm và dạy em.”

Anh mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: “Không có gì. Tôi chỉ muốn cô biết, tôi luôn để ý đến cô, không chỉ trong công việc mà cả những khoảnh khắc như thế này. Và tôi thích… thấy cô cười, thấy cô vui vẻ.”

Cô thầm nhủ, trái tim rung động mạnh mẽ: “Anh… anh thực sự khác với những người em từng gặp. Không chỉ nghiêm nghị, mà còn tinh tế, dịu dàng và quan tâm… khiến em cảm thấy bình yên và hạnh phúc.”

Khi chuẩn bị rời thư viện, anh đi bên cạnh cô, che ô, ánh mắt luôn dõi theo từng bước chân. Trên đường về, họ im lặng nhưng không hề gượng gạo. Mỗi bước đi, mỗi ánh mắt chạm nhau, đều như lời nói không lời, như nhịp tim hòa chung.

Khi đến trước cửa phòng trọ, anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Hôm nay là một ngày tuyệt vời. Cô đã học hỏi chăm chỉ, và chúng ta cũng có những khoảnh khắc đáng nhớ. Hãy nghỉ ngơi thật tốt.”

Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: “Dạ… em sẽ nghỉ ngơi. Cảm ơn anh… vì tất cả hôm nay.”

Anh mỉm cười, ánh mắt ấm áp: “Ngủ ngon, Hạ Du.”

Cô đứng bên cửa sổ, nhìn ánh sáng buổi chiều phản chiếu qua vệt mưa khô trên phố, trái tim rung động không ngừng. Những khoảnh khắc trong thư viện, ánh mắt, lời nói và cử chỉ dịu dàng của anh đã kết nối hai trái tim, mở ra một chương mới đầy hứa hẹn, ấm áp và ngọt ngào.

Hạ Du đặt tay lên bó hoa ly trắng trên bàn, thầm nhủ: “Mỗi khoảnh khắc bên anh, dù chỉ vài phút, đều là điều đặc biệt. Em muốn trân trọng tất cả và giữ mãi trong trái tim mình.”

Ngày hôm nay khép lại, nhưng trong lòng Hạ Du, câu chuyện ngọt ngào giữa cô và Lục Ngạn Thâm lại mở rộng, sâu hơn, và ngọt ngào hơn bao giờ hết. Cô nhận ra rằng, không chỉ là công việc, mà chính sự quan tâm, những khoảnh khắc yên tĩnh và ánh mắt dịu dàng đã khiến trái tim cô rung động, mở ra một chương tình đầy hứa hẹn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×