nếu anh không ngại, em sẽ yêu anh mãi

Chương 8: Kỷ niệm trong mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm thứ Hai, trời đổ mưa nhẹ, những hạt mưa rơi đều trên phố tạo thành một lớp màn nước mỏng, làm cho không gian trở nên dịu dàng và mờ ảo. Hạ Du ngồi trong văn phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng vừa bâng khuâng vừa phấn khích. Cô biết hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt – một buổi khảo sát thực địa cho dự án, nhưng trái tim cô lại nhảy nhót trước viễn cảnh sẽ cùng Lục Ngạn Thâm đi ra ngoài, dưới cơn mưa nhè nhẹ, những kỷ niệm sẽ được tạo ra từ những khoảnh khắc giản dị mà ấm áp.

Cô mang theo ô, chiếc áo khoác mỏng và đôi giày êm, chuẩn bị cho buổi khảo sát. Khi cô bước ra, trời vẫn mưa nhẹ, đường phố ướt bóng, phản chiếu ánh đèn và bảng hiệu, tạo nên một cảnh tượng vừa lãng mạn vừa mơ hồ.

Khi Hạ Du vừa tới nơi tập trung, anh đã đứng sẵn bên chiếc ô lớn, mặc áo khoác dài, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng khi nhìn cô:

“Hạ Du, cô đã sẵn sàng chưa?”

Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… em sẵn sàng ạ.” Trái tim cô đập mạnh, cảm giác vừa hồi hộp vừa vui sướng trào dâng.

Anh cầm tay cô, dẫn cô đi qua con đường ướt sũng nước mưa, ánh mắt luôn hướng về cô, như muốn chắc chắn rằng cô không bị ướt hay trơn trượt. Hạ Du cảm nhận sự quan tâm ấy, trái tim rung động mạnh mẽ. Cô thầm nghĩ: “Anh… anh luôn để ý đến em, không chỉ ở công ty, mà ngay cả khi ra ngoài, cả trong những chi tiết nhỏ nhặt…”

Buổi khảo sát diễn ra tại khu căn hộ mẫu bên bờ sông, nơi gió thổi nhè nhẹ, làm mưa rơi thành những giọt lấp lánh. Anh đứng bên cô, hướng dẫn từng chi tiết, từng cách bố trí nội thất phù hợp với ánh sáng tự nhiên, gió và hướng sông. Mỗi lời nói, mỗi ánh mắt anh trao cho cô đều khiến Hạ Du cảm thấy tim mình rung động.

“Cô nhìn kỹ ánh sáng ở đây. Nếu đặt ghế sofa theo hướng này, không chỉ tận dụng ánh sáng tự nhiên mà còn tạo cảm giác ấm áp vào buổi sáng,” anh giải thích, ánh mắt thoáng dịu dàng khi nhìn cô.

Cô gật đầu, mắt lấp lánh: “Dạ… em thấy rồi, và em đồng ý với cách bố trí này. Nó thực sự mang lại cảm giác dễ chịu và ấm áp.”

Anh mỉm cười, ánh mắt lấp lánh ánh sáng mưa: “Tôi thích cách cô quan sát và chú ý đến từng chi tiết. Nó khiến mọi việc trở nên chính xác và đáng tin cậy hơn.”

Sau khi hoàn tất khảo sát, trời vẫn mưa nhẹ. Anh mở ô, che cho Hạ Du đi qua con đường lát đá ướt, bước chân nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Mỗi bước đi, mỗi ánh mắt anh trao, đều khiến trái tim cô rung động mạnh mẽ. Cô cảm nhận được sự an toàn và ấm áp lan tỏa, cảm giác lần đầu tiên cô thấy được sự gần gũi mà vẫn đầy tôn trọng.

Khi họ đi qua một cây cầu nhỏ bắc qua sông, mưa rơi đều trên mặt nước, tạo thành những vòng tròn lấp lánh. Anh đứng bên cô, ánh mắt nhìn ra dòng sông:

“Hạ Du, cô có biết không, những khoảnh khắc giản dị như thế này… lại khiến người ta nhớ mãi?”

Cô nhìn anh, mắt mở to, tim đập mạnh: “Dạ… em… em cũng thấy vậy. Không chỉ là cảnh vật, mà còn là… anh… anh ở đây…”

Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, giọng trầm: “Tôi muốn những khoảnh khắc này, dù nhỏ bé, cũng trở thành kỷ niệm đặc biệt. Và tôi muốn cô nhớ rằng, tôi luôn để ý đến cô, không chỉ trong công việc mà còn ở những lúc như thế này.”

Cô đỏ mặt, cúi đầu, cảm giác vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc trào dâng. Trái tim cô rung động, không chỉ vì lời nói, mà còn vì sự quan tâm, ánh mắt và cả cách anh đứng bên cô dưới mưa, như bảo vệ và che chở cô.

Khi họ tiếp tục đi dạo, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm tóc cô bay nhẹ, và anh không chần chừ, đưa tay ra, đỡ lấy tóc cô khỏi mặt:

“Cô nên để tóc gọn một chút, gió mạnh sẽ làm ướt cả áo và tóc,” anh nói, giọng dịu dàng, ánh mắt nhìn cô thoáng cười.

Cô đỏ mặt, tim đập mạnh: “Dạ… em cảm ơn anh.”

Khoảnh khắc ấy, mưa nhẹ rơi, ánh sáng phản chiếu trên mặt nước và đường phố, tạo nên một không gian như trong mơ. Hạ Du nhận ra rằng, không chỉ là công việc, mà chính sự quan tâm, cử chỉ nhẹ nhàng và khoảnh khắc giản dị đã kết nối hai trái tim, khiến cô cảm thấy bình yên và hạnh phúc đến lạ thường.

Anh dẫn cô đến một quán cà phê nhỏ bên bờ sông, nơi ánh đèn vàng nhạt phản chiếu trên mặt kính, mưa rơi ngoài cửa sổ. Họ ngồi đối diện nhau, thưởng thức cà phê nóng, trong không gian ấm áp và riêng tư.

Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Hạ Du, tôi biết cô mệt sau buổi khảo sát. Nhưng tôi muốn cô biết, mỗi khoảnh khắc bên cô, dù nhỏ bé, đều khiến tôi cảm thấy vui và ấm áp.”

Cô lặng lẽ mỉm cười, tim rung động: “Em… em cũng cảm thấy vậy. Không chỉ là khảo sát, mà còn là… những khoảnh khắc bên anh… khiến em hạnh phúc và bình yên.”

Anh tiến lại gần, ánh mắt dịu dàng: “Tôi muốn những khoảnh khắc này… sẽ trở thành kỷ niệm mà cô luôn nhớ. Và… tôi muốn cô biết, tôi luôn quan tâm và để ý đến cô.”

Cô cảm nhận được hơi ấm từ ánh mắt, giọng nói và cử chỉ của anh. Trái tim cô rung động mạnh mẽ, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Cô thầm nhủ: “Anh… anh thực sự khiến em cảm thấy bình yên, ấm áp và hạnh phúc…”

Khi ra khỏi quán, trời đã tạnh mưa, nhưng đường phố vẫn còn bóng nước phản chiếu ánh đèn. Anh che ô cho cô đi về, ánh mắt luôn dõi theo từng bước chân của cô. Họ đi trong im lặng, nhưng không hề gượng gạo. Mỗi khoảnh khắc, mỗi ánh mắt chạm nhau đều như lời nói không lời, như nhịp tim hòa chung.

Khi đến trước cửa phòng trọ, anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Hôm nay là một ngày đặc biệt. Cô đã làm việc chăm chỉ, khảo sát tốt, và còn tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ. Hãy nghỉ ngơi thật tốt.”

Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: “Dạ… em sẽ nghỉ ngơi. Cảm ơn anh… vì ngày hôm nay.”

Anh mỉm cười, ánh mắt ấm áp: “Ngủ ngon, Hạ Du.”

Cô đứng bên cửa sổ, nhìn ánh đèn phố lung linh phản chiếu trên mặt nước, trái tim rung động không ngừng. Những khoảnh khắc dưới mưa, những cử chỉ dịu dàng, ánh mắt và lời nói của anh đã kết nối hai trái tim, mở ra một chương mới đầy hứa hẹn, ấm áp và ngọt ngào.

Hạ Du đặt tay lên bó hoa ly trắng trên bàn, thầm nhủ: “Mỗi khoảnh khắc bên anh, dù ngắn ngủi, đều là điều đặc biệt. Em muốn trân trọng tất cả, giữ mãi trong trái tim mình.”

Ngày hôm nay khép lại, nhưng trong lòng Hạ Du, câu chuyện ngọt ngào giữa cô và Lục Ngạn Thâm lại mở rộng, sâu hơn, và ngọt ngào hơn bao giờ hết. Cô nhận ra rằng, không chỉ là công việc, mà chính sự quan tâm, những khoảnh khắc giản dị và ánh mắt dịu dàng đã khiến trái tim cô rung động, mở ra một chương tình đầy hứa hẹn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×