Mùi giấy mới và mực in vẫn còn nặng trong căn phòng nhỏ của câu lạc bộ điện ảnh trường. Những chiếc ghế gỗ xếp thành hàng ngay ngắn, ánh đèn vàng hắt xuống từ trần nhà tạo thành những vệt sáng ấm áp trên nền sàn sẫm màu. Tống Vi An đứng ở cuối phòng, tay ôm chặt cuốn sổ tay dày cộp, mắt lặng lẽ quan sát không gian quen thuộc nhưng hôm nay lại khác hẳn: cảm giác hồi hộp, rạo rực như thể cả thế giới đang chờ cô khám phá điều gì đó.
Cô không thuộc loại người dễ hòa nhập. Suốt những năm cấp ba, Vi An chỉ là một bóng mờ, im lặng, lướt qua mọi người như một cơn gió nhẹ. Nhưng khi bước chân vào câu lạc bộ điện ảnh, cô như tìm được nơi mình thuộc về. Những bức ảnh phim cũ treo khắp tường, poster của các đạo diễn kinh điển, mùi popcorn thoang thoảng từ góc phòng… tất cả khiến cô cảm thấy như được chạm vào một thế giới khác, nơi mọi suy nghĩ đều được tôn trọng, nơi cảm xúc không cần che giấu.
Hôm nay, câu lạc bộ có một buổi chiếu phim đặc biệt. Một bộ phim ngắn do các thành viên tự quay, và Vi An, với đôi tay khéo léo nhưng trầm lặng, đã góp phần chỉnh sửa ánh sáng, phối cảnh. Cô đứng cạnh máy chiếu, mắt dõi theo từng khung hình, tim đập nhanh khi nhìn thấy cảnh cuối cùng vừa được xử lý xong.
“Cô là Tống Vi An, phải không?”
Tiếng nói vang lên khiến cô giật mình. Cô quay lại, và lần đầu tiên mắt cô chạm ánh mắt một người khác, khiến trái tim như nhảy loạn nhịp. Một chàng trai cao, khuôn mặt sáng sủa, đôi mắt đen láy nhưng tràn đầy tò mò và tinh nghịch đang nhìn cô. Anh khoác trên vai chiếc ba lô da màu nâu cũ, mái tóc hơi rối, ánh mắt vừa sắc bén vừa ấm áp.
“À… vâng, em là Vi An.” Cô hơi đỏ mặt, cúi đầu chào một cách e dè.
“Anh là Hạ Dư Thần. Anh nghe nói hôm nay Vi An sẽ giúp câu lạc bộ chỉnh sửa ánh sáng phim?” Anh bước đến gần, đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười vừa thân thiện vừa đầy tự tin, khiến cô cảm giác như thế giới xung quanh bỗng chậm lại.
Vi An gật đầu, tay vẫn giữ cuốn sổ chặt. Cô không biết tại sao chỉ một câu hỏi đơn giản mà tim mình lại đập mạnh đến vậy. Có điều gì đó trong ánh mắt anh khiến cô cảm giác như từng khoảnh khắc nhỏ bé của cuộc đời mình đều đang được nhìn thấy, được trân trọng.
Buổi chiếu bắt đầu. Ánh sáng mờ nhạt từ máy chiếu hắt lên màn hình trắng, những cảnh quay lung linh hiện ra: những giọt nước rơi chậm trong nắng, chiếc lá vàng bay trong gió, đôi tay nắm chặt trong phút giây chia ly… Vi An cảm giác tim mình như được kéo theo từng nhịp thở của bộ phim. Và khi màn hình hiện lên cảnh cuối cùng, cô nghe tiếng thở dài của ai đó bên cạnh.
“Cảnh này… đẹp quá,” một giọng nói trầm ấm thì thầm. Cô quay sang, và nhận ra đó là Dư Thần. Anh đứng sát cạnh cô, mắt không rời màn hình, nhưng ánh mắt thoáng liếc về phía cô một lần, khiến cô đỏ bừng mặt.
Sau buổi chiếu, câu lạc bộ có phần trao đổi ý kiến về bộ phim. Vi An, vốn ít nói, chỉ lên tiếng vài câu, nhưng Dư Thần luôn chú ý lắng nghe. Anh hỏi cô về cách chọn ánh sáng, về bố cục cảnh quay, về lý do cô chọn từng góc máy. Mỗi câu hỏi đều vừa đủ tinh tế, khiến cô cảm thấy như đang chia sẻ một bí mật mà chỉ hai người biết.
Kết thúc buổi gặp, Dư Thần bất ngờ đưa tay ra: “Nếu Vi An không phiền, hôm nào anh có thể học hỏi thêm từ em về ánh sáng phim được không?”
Cô hơi ngạc nhiên, nhưng rồi mỉm cười: “Dạ… được chứ.”
Khi anh rời đi, cô đứng lại một mình, mắt nhìn theo bóng dáng cao lớn khuất dần trong hành lang. Cảm giác vừa lạ lẫm vừa ấm áp trào dâng trong lòng. Cô không biết rằng khoảnh khắc này sẽ trở thành một kỷ niệm không thể phai, một ánh sáng mờ nhạt nhưng đủ để soi rọi trái tim cô trong nhiều năm tháng sau này.
Hôm đó, trên đường về phòng ký túc xá, Vi An vừa đi vừa lẩm nhẩm những cảnh quay trong đầu. Nhưng bất giác, hình ảnh Dư Thần xuất hiện trong suy nghĩ. Không phải vì anh đẹp trai hay nổi bật, mà bởi cách anh nhìn cô – thật sự nhìn cô – khiến cô cảm thấy mình quan trọng, và có lẽ lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự rung động nhẹ nhàng của trái tim.
Khi về đến phòng, cô mở lại cuốn sổ tay, ghi lại từng chi tiết hôm nay: ánh sáng hắt lên màn hình, nụ cười nửa miệng của Dư Thần, cách anh nghiêng người để nhìn cảnh phim… Vi An chưa từng ghi chép về cảm xúc của mình trước đây. Nhưng hôm nay, cô nhận ra: ký ức không chỉ nằm trong mắt, mà còn nằm trong tim, và nếu được lưu giữ, nó sẽ trở thành ánh sáng dẫn đường cho những ngày sắp tới.
Tối hôm đó, trong căn phòng nhỏ tràn ngập bóng tối, Vi An ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đầy sao. Cô nhắm mắt lại, hình dung lại nụ cười Dư Thần, và tự nhủ: “Chắc chắn, ánh sáng năm mười tám tuổi này… sẽ không bao giờ phai.”
Trong thinh lặng của đêm, lần đầu tiên cô nhận ra một điều giản dị nhưng sâu sắc: có những người xuất hiện chỉ một lần, nhưng ánh sáng họ mang đến có thể soi rọi cả cuộc đời. Và Hạ Dư Thần, với sự tinh nghịch và ấm áp khó nắm bắt, chính là một trong những ánh sáng ấy.
Khi cô nhắm mắt, ký ức về buổi tối hôm ấy vẫn sáng rực, như một ngọn nến không bao giờ tắt, thắp lên hi vọng, thắp lên những cảm xúc vừa dịu dàng vừa lạ lẫm. Trong tâm trí cô, câu chuyện mới bắt đầu – một câu chuyện về ánh sáng, về sự rung động đầu đời, và về một con người mà chỉ cần xuất hiện thôi, đã khiến thế giới của cô trở nên khác đi mãi mãi.
Và từ khoảnh khắc ấy, Vi An biết rằng sẽ có những ngày cô phải đối mặt với thử thách, đau khổ, nhưng ánh sáng đầu tiên này… sẽ luôn dẫn lối, để cô không bao giờ lạc mất bản thân.