nếu anh là ánh sáng cuối cùng

Chương 2: Ký ức bị giấu kín


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau buổi chiếu phim hôm ấy, Tống Vi An cảm thấy cả thế giới xung quanh như rực sáng hơn. Nhưng ánh sáng ấy chẳng kéo dài lâu. Trong tâm trí cô, hình ảnh Hạ Dư Thần vẫn hiện hữu, như một ánh sao lấp lánh nhưng xa xôi, mà cô chẳng thể nào chạm tới.

Một buổi chiều mùa thu, gió thổi lạnh qua khung cửa sổ phòng câu lạc bộ, Vi An nhận được một tin nhắn từ Dư Thần:

"Xin lỗi, hôm nay anh không thể tới. Có việc đột xuất. Gặp em sau nhé."

Tin nhắn ngắn gọn, không lời giải thích, nhưng ánh mắt cô vẫn còn vương vấn hình ảnh anh từ hôm chiếu phim. Cô nhắn lại:

"Được, em đợi."

Nhưng rồi ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa, và vài tuần trôi qua… Không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Ban đầu, Vi An nghĩ rằng anh chỉ bận rộn, nhưng dần dần, sự im lặng của anh biến thành một khoảng trống vô hình, khiến cô cảm giác tim mình bị trống rỗng.

Một buổi tối, khi cô đang chỉnh sửa cảnh quay cho phim ngắn của câu lạc bộ, điện thoại reo. Đầu dây là giọng nói trầm khàn, gấp gáp của Hạ Dư Thần:

"Vi An… anh… anh không ở lại được. Anh phải đi."

Cô há hốc miệng, không hiểu gì cả. “Đi… đi đâu? Sao lại bỗng dưng… anh không nói trước?”

“Xin lỗi… anh không thể giải thích… nhưng anh phải rời đi ngay. Nhất định… không lâu đâu. Em… giữ gìn bản thân nhé.”

Và rồi, như một cơn gió bất ngờ, anh biến mất khỏi cuộc sống cô. Không lời tạm biệt, không một dấu hiệu nào, chỉ còn lại chiếc điện thoại im lặng trong tay cô, và một cảm giác hụt hẫng sâu thẳm mà Vi An chưa từng trải qua trước đây.

Những ngày sau đó, cô như sống trong một vùng sương mù mờ nhạt. Câu lạc bộ vẫn hoạt động, các thành viên vẫn cười nói vui vẻ, nhưng với Vi An, mọi thứ đều xa lạ. Khi ánh sáng chiếu qua khung cửa, cô chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Cảnh quay trên phim trở nên vô nghĩa, tiếng cười vang trong phòng trở nên nhạt nhòa. Cô luôn tìm kiếm bóng dáng của Dư Thần trong từng góc phòng, trong từng ánh mắt, nhưng chẳng lần nào nhìn thấy.

Một tuần trôi qua, Vi An quyết định đi tìm câu trả lời. Cô tìm đến bạn bè thân thiết của Dư Thần, nhưng tất cả đều lảng tránh, hoặc chỉ nhún vai, bảo:

"Anh ấy bận quá, có lẽ sẽ sớm quay lại thôi."

Nhưng Vi An biết, cảm giác của cô không phải là chờ đợi bình thường. Một linh cảm mơ hồ báo rằng chuyện này khác thường. Và rồi cô vô tình nghe được từ một người quen: Hạ Dư Thần gặp tai nạn trên đường đi du học nước ngoài. Cú tai nạn nghiêm trọng đến mức phải nhập viện, và sau đó anh được gia đình đưa về nước khác để điều trị dài hạn, tránh những tin đồn và áp lực dư luận.

Tim Vi An như bị bóp nghẹt. Cô không kịp nói lời tạm biệt, không kịp nắm tay anh lần cuối, chỉ biết đứng nhìn khoảng trống mà anh để lại. Cảm giác đau đớn và bối rối trộn lẫn, khiến cô nhận ra rằng, lần đầu tiên, cô đã… rung động sâu sắc với một người.

Những tháng tiếp theo là chuỗi ngày dài cô đơn. Vi An chìm vào phim ảnh, tập trung vào từng khung hình, từng ánh sáng, cố gắng quên đi hình bóng Dư Thần. Nhưng ký ức về ánh mắt anh, nụ cười tinh nghịch, và cách anh lắng nghe cô… vẫn hiện hữu, không hề mờ đi theo thời gian.

Một lần, cô lướt qua những bức ảnh cũ của câu lạc bộ điện ảnh. Hình ảnh Dư Thần đứng bên cạnh, ánh mắt tinh nghịch, môi khẽ nhếch lên… khiến trái tim cô đau nhói. Vi An cầm cuốn sổ tay, lật lại trang ghi chú hôm anh tới câu lạc bộ lần đầu tiên. Câu chữ đơn giản, những dòng viết vụng về:

"Anh ấy nhìn mình… không giống ai từng nhìn. Như thể… cả thế giới này chỉ còn mình mình."

Cô tự hỏi, liệu cô có đủ dũng cảm để chờ anh trở về, hay chỉ nên nhốt tất cả ký ức này vào trong tim, để nó trở thành một phần của tuổi trẻ, một ánh sáng mờ nhạt nhưng không bao giờ tắt.

Vài tháng sau, khi Vi An đứng trên sân khấu trường để nhận giải thưởng nhỏ cho phim ngắn, cô vẫn thấy trống rỗng. Những tràng pháo tay vang lên, nhưng lòng cô chỉ còn lắng lại với khoảng trống bên cạnh. Ai đó bước tới, đưa tay chạm nhẹ vào vai cô. Cô quay lại, tim đập nhanh, nhưng… chẳng ai cả. Chỉ là gió thổi qua, cuốn đi nỗi nhớ về Dư Thần.

Những ngày dài trôi qua, Vi An học cách sống chung với khoảng trống đó. Cô nhận ra rằng, có những người dù chỉ xuất hiện thoáng chốc, nhưng ánh sáng họ mang lại đủ sức thay đổi cả thế giới quan của một con người. Và Hạ Dư Thần – người đã bước vào cuộc đời cô một cách bất ngờ, rồi rời đi mà không lời tạm biệt – chính là ánh sáng đó.

Dần dần, Vi An tập trung vào công việc của câu lạc bộ. Cô mày mò học kỹ thuật quay phim, chỉnh sửa ánh sáng, thử nghiệm các góc máy khác nhau. Mỗi khi đặt máy quay xuống, cô lại nhớ anh, nhớ cách anh hỏi về từng chi tiết nhỏ, nhớ ánh mắt tinh nghịch mà tràn đầy quan tâm. Cô biết rằng, dù anh đang ở rất xa, tình cảm ấy vẫn âm ỉ cháy trong lòng.

Có một lần, cô đứng trước gương, nhìn mình trong bộ đồ diễn viên. Mái tóc dài buông xõa, đôi mắt sáng lên một cách lạ thường. Cô mỉm cười, tự nhủ:

"Dù anh đi đâu, mình vẫn sẽ sống. Mình vẫn sẽ bước tiếp, vẫn sẽ yêu ánh sáng… và chờ anh trở lại."

Những ngày tháng ấy, Vi An trưởng thành hơn. Cô học cách kiểm soát cảm xúc, học cách trân trọng những khoảnh khắc quý giá và học cách giữ bí mật của trái tim mình. Nhưng sâu thẳm, ký ức về Dư Thần vẫn là một mảnh ghép không thể thay thế – một phần tuổi trẻ rực rỡ và cũng đầy tiếc nuối.

Và từ ký ức bị giấu kín ấy, cô hiểu ra một điều: có những người xuất hiện chỉ một lần, nhưng sức mạnh của họ đủ khiến cả cuộc đời thay đổi. Ánh sáng năm mười tám tuổi ấy, dù chỉ là thoáng qua, đã khiến cô biết yêu thương, biết trân trọng, và biết chờ đợi.

Trong đêm tối, khi gió thổi qua cửa sổ, Vi An ngồi bên cuốn sổ tay, tay run run viết:

"Nếu một ngày anh trở lại, hãy cho em cơ hội… để nói rằng em đã đợi anh, từ tận sâu thẳm trái tim."

Khoảng trống ấy, nỗi nhớ ấy, và tình cảm chưa được nói ra ấy… sẽ là thứ theo cô suốt nhiều năm, là nền tảng để cô bước vào những câu chuyện còn lại, nơi ánh sáng và bóng tối đan xen, nơi trái tim vừa đau vừa rung động.

Và trong thinh lặng của đêm, Vi An biết rằng, ký ức bị giấu kín này… sẽ không bao giờ phai. Nó là hạt mầm, là ánh sáng, và cũng là lời hứa âm thầm mà trái tim cô gửi tới người đã từng bước vào đời, rồi rời đi mà không nói một lời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×