Buổi chiều hôm đó, trời bắt đầu mưa nặng hạt. Âm thanh mưa rơi vào mái tôn và kính phòng quay vang lên dồn dập, hòa cùng tiếng gió lạnh làm không khí trên phim trường trở nên ướt át, mờ ảo. Tống Vi An đứng dưới mái che, tay ôm kịch bản, cố gắng trấn tĩnh. Cảnh quay hôm nay là cảnh cao trào: cảnh hôn dưới mưa giữa nhân vật cô và Hạ Dư Thần.
Cô hít sâu, cố gắng xua đi cảm giác bối rối. Bảy năm xa cách, bảy năm nỗ lực, giờ đây đứng trước anh, vừa là đối tác diễn xuất, vừa là người từng chiếm giữ trái tim cô, cô cảm thấy mọi thứ rối tung trong lòng.
Đạo diễn hô: “Chuẩn bị cảnh quay! Diễn viên chính, lên vị trí!”
Vi An bước ra, vừa mệt mỏi vì áp lực dư luận, vừa căng thẳng vì phải diễn với Dư Thần. Anh đứng đó, cao lớn, vest đã được cởi ra, áo sơ mi ướt sũng, tóc mướt dính vào trán. Ánh mắt anh lạnh lùng, nhưng vẫn đầy sắc bén – ánh mắt mà cô từng nhớ, vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Khoảnh khắc họ chạm mắt nhau, Vi An cảm giác tim mình đập nhanh hơn bình thường. Anh cố giữ vẻ nghiêm nghị, ánh mắt lạnh như băng, nhưng cô biết, phía sau lớp băng ấy là một sự quan sát tinh tế, đầy chú ý và kiểm soát.
“Action!” đạo diễn hô.
Cảnh quay bắt đầu. Mưa rơi nặng hạt trên mái tóc, quần áo, cơ thể họ. Vi An phải diễn cảm xúc mâu thuẫn: yêu, hận, tiếc nuối và mong muốn gần gũi. Mỗi lần cô đưa mắt nhìn anh, ánh mắt anh đáp lại, sắc lạnh nhưng dường như ẩn chứa nhiều điều chưa nói.
Đến cảnh hôn, cả hai đứng sát nhau, nhưng đều cố gắng giữ khoảng cách, ánh mắt không rời nhau. Cô cảm nhận rõ hơi thở anh gần bên, cảm giác ấm áp giữa cái lạnh của mưa, vừa khiến cô lo lắng vừa khiến trái tim rung động.
“Anh… cứ như chưa thay đổi gì,” Vi An thầm nghĩ, nhưng cố tỏ ra bình thản.
Anh nhíu mày, bước tới gần, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Giọng trầm, chỉ đủ để cô nghe:
“Cô cũng vậy… vẫn không thay đổi, vẫn cố gắng kiên cường.”
Cô lặng im, tim đập mạnh. Khoảnh khắc này, giữa mưa, ánh mắt, cử chỉ, lời nói – tất cả như khiến thời gian ngừng lại. Anh nghiêng đầu, đưa tay chạm nhẹ vào vai cô, nhưng ngay lập tức rút ra, tỏ ra lạnh lùng.
Vi An cảm nhận một luồng điện nhẹ chạy qua cơ thể. Cô cố gắng hít sâu, nhủ thầm: Đây chỉ là diễn xuất. Tôi phải kiên cường. Nhưng trong sâu thẳm, trái tim cô lại muốn bước gần hơn, muốn chạm vào anh như ngày xưa.
Cảnh quay tiếp tục, đạo diễn hô: “Hôn đi!”
Họ tiến gần nhau hơn, ánh mắt vẫn không rời. Khi môi chạm môi, Vi An cảm giác mọi thứ rối tung: mưa rơi, ánh mắt anh, hơi thở gần gũi, tất cả hòa làm một. Cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến cô run rẩy. Anh giữ chặt nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, khiến cô không thể đoán được suy nghĩ thực sự.
Khi đạo diễn hô “Cắt!”, Vi An thở dốc, bước lùi lại, mắt không rời anh. Anh nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa khó tả, như muốn nói nhưng không thốt ra lời. Cô mỉm cười, cố tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng, cảm xúc dâng trào khiến cô khó kìm nén.
Buổi quay tiếp tục với nhiều cảnh khác dưới mưa. Mỗi cảnh, mỗi lần họ chạm nhau, ánh mắt và cử chỉ đều chứa đầy sức hút ngược – ngọt, khiến cả ê-kíp cảm nhận được sự căng thẳng và hòa hợp kỳ lạ giữa hai người.
Sau buổi quay, Vi An đứng dưới mái che, lướt tay qua mái tóc ướt sũng, thở dài. Anh bước tới, giọng trầm:
“Cô diễn tốt. Nhưng… đừng để cảm xúc thật làm lạc hướng cảnh quay.”
Vi An nhìn anh, vừa muốn trách, vừa cảm thấy trái tim rung động:
“Anh… cũng vậy. Anh… nhìn tôi… quá nhiều.”
Anh nhíu mày, ánh mắt thoáng mềm mại nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị:
“Chỉ quan sát thôi. Đừng tưởng tôi sẽ dễ bị cảm xúc chi phối.”
Khoảnh khắc ấy, cả hai đứng gần nhau, giữa mưa, khoảng cách chỉ vài bước nhưng đủ để cảm nhận nhịp tim, hơi thở, và sự rung động âm thầm. Không một lời thừa nhận, nhưng cả hai đều biết rằng, cảm xúc không thể che giấu.
Trên đường rời phim trường, Vi An tự nhủ:
“Bảy năm qua, anh đã thay đổi, tôi cũng vậy. Nhưng những cảm xúc này… vẫn tồn tại, không thể phủ nhận. Tôi sẽ kiên cường, nhưng… không thể ngăn trái tim rung động.”
Trong khi đó, Dư Thần bước đi phía sau, ánh mắt theo dõi cô, lặng lẽ. Anh biết rằng, dù cố tỏ ra lạnh lùng, mỗi cảnh quay, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười của cô đều chạm đến trái tim anh. Khoảng cách giữa họ vừa gần vừa xa, vừa ngăn cản vừa thôi thúc.
Buổi tối, khi màn đêm buông xuống, Vi An đứng trước gương, tay run run viết vào sổ tay:
"Cảnh quay dưới mưa… trái tim tôi rối tung. Anh vẫn là thử thách lớn nhất, nhưng cũng là nguồn động lực. Tôi sẽ kiên cường, nhưng… tôi không thể chối bỏ cảm giác này."
Dưới mưa, ánh mắt không lời nói, nụ cười kiên cường, và khoảng cách vừa gần vừa xa, tất cả tạo nên một giai đoạn mới trong mối quan hệ ngược – ngọt của họ. Đây không chỉ là diễn xuất, mà còn là bước ngoặt cảm xúc, nơi những rung động âm thầm bắt đầu hé lộ, đánh dấu sự tiến triển phức tạp nhưng đầy sức hút của trái tim hai con người.