Sáng sớm hôm đó, Tống Vi An mở điện thoại và ngay lập tức cảm thấy tim như ngừng đập. Màn hình đầy những thông báo, tin nhắn và bình luận từ cư dân mạng:
"Ai cũng biết Dư Thần và Vi An từng yêu nhau!"
"Trời ơi, họ đứng cùng nhau trên sân khấu, chắc chắn có chuyện tình cũ rồi!"
"Bảy năm trước, Dư Thần từng biến mất khỏi cuộc đời cô ấy… nay quay lại!"
Cô thở dài, cảm giác áp lực ùa tới. Những năm qua, cô cố gắng quên đi quá khứ, tập trung vào sự nghiệp, và giữ hình ảnh chuyên nghiệp. Nhưng giờ đây, tất cả bỗng nhiên bùng lên. Quá khứ không còn là kỷ niệm riêng, mà trở thành vấn đề công khai, ảnh hưởng trực tiếp tới công việc và hình ảnh của cô.
Vi An biết rằng, chỉ cần một câu trả lời thiếu cẩn trọng, mọi nỗ lực của cô trong thời gian qua sẽ bị đánh giá sai. Cô gọi ngay cho quản lý:
“Anh à… chúng ta cần kiểm soát tình hình mạng xã hội. Những tin đồn về quá khứ với Dư Thần… tôi không muốn bị hiểu lầm.”
Quản lý thở dài: “Vi An, tôi biết cô lo lắng, nhưng cư dân mạng bây giờ khó kiểm soát lắm. Chỉ có thể làm nhẹ tình hình, còn việc xoa dịu dư luận, cô phải tự chứng minh bản thân bằng công việc.”
Vi An gật đầu, nhưng trong lòng vẫn rối bời. Cô biết, dư luận có thể ảnh hưởng đến tâm lý, nhưng cô cũng biết rằng, chỉ cần để cảm xúc chi phối, cô sẽ đánh mất sự tự tin mà mình dày công xây dựng.
Khi cô bước vào trường quay, mọi ánh mắt dường như đều hướng về cô và Hạ Dư Thần. Ánh đèn flash chớp liên tục, nhưng lần này, không chỉ là ánh sáng từ máy quay – mà còn là ánh sáng soi mói từ dư luận.
Dư Thần đứng ở góc phòng quay, ánh mắt sắc lạnh nhưng cũng lộ rõ phần quan sát. Anh nhận thấy sự thay đổi trong tâm trạng của cô, nhưng không nói gì, chỉ theo dõi từ xa. Khoảnh khắc họ chạm ánh mắt, Vi An cố gắng giữ nụ cười, nhưng tim vẫn nhói lên.
Cả ngày quay, những cảnh đối thoại, cảnh quay chung với Dư Thần đều trở nên khó khăn hơn. Cô vừa phải diễn xuất một cách tự nhiên, vừa phải chống lại áp lực từ tin đồn trên mạng. Mỗi lần ánh mắt anh nhìn cô, cô vừa cảm nhận được sự quan sát nghiêm túc, vừa cảm giác như anh đang thấu hiểu nỗi lo lắng trong lòng cô.
Sau buổi quay, Vi An ngồi một mình trong phòng trang điểm, tay run run lướt mạng xã hội. Cô đọc những bình luận, những bài viết được lan truyền nhanh chóng, cảm giác vừa bực bội vừa bất lực. Bảy năm xa cách, giờ đây ký ức trở lại không chỉ trong lòng, mà cả trên mặt báo, trên mạng xã hội – nơi cô không thể kiểm soát.
Một lúc sau, Dư Thần bước vào, giọng trầm:
“Cô không nên để những tin đồn ảnh hưởng tới công việc. Cậu ấy không phải là vấn đề, chỉ là quá khứ… và quá khứ đã kết thúc.”
Vi An ngẩng đầu, nhìn anh, vừa bối rối vừa muốn trách: “Anh… anh biết mà vẫn để mọi thứ bùng lên sao? Anh không thể giúp tôi sao?”
Anh nhíu mày, bước tới gần, giọng trầm:
“Những thứ tôi không kiểm soát, không có nghĩa là tôi không quan tâm. Cô cần tự đứng vững. Và tôi sẽ ở đây… để theo dõi cô.”
Cô nhìn anh, cảm giác vừa ấm áp vừa khó chịu. Ánh mắt anh – sắc lạnh nhưng vẫn ẩn chứa sự quan tâm – khiến cô không thể phủ nhận rằng, dù là thử thách hay tình cảm, anh vẫn luôn ảnh hưởng tới cô.
Trong vài ngày tiếp theo, tin đồn lan rộng. Các bài báo, phóng viên liên tục nhắc đến chuyện tình cũ, cư dân mạng bình luận, tranh luận sôi nổi. Vi An nhận ra rằng, nếu không hành động, hình ảnh và sự nghiệp cô có thể bị tổn hại.
Cô quyết định tham gia một buổi phỏng vấn truyền thông, nơi cô sẽ đối mặt trực tiếp với các câu hỏi về quá khứ. Khi MC hỏi:
“Vi An, cư dân mạng đang tò mò về mối quan hệ giữa cô và Hạ Dư Thần. Cô có thể chia sẻ gì không?”
Vi An hít sâu, ánh mắt nhìn thẳng vào máy quay, giọng đều:
“Chúng tôi từng là bạn bè, từng quen biết nhau. Nhưng hiện tại, chúng tôi là những người đồng nghiệp. Tôi tin rằng, sự chuyên nghiệp và năng lực sẽ chứng minh mọi thứ, không phải những tin đồn trên mạng.”
Câu trả lời ngắn gọn, nhưng mạnh mẽ. Nó khiến mọi ánh mắt im lặng, và một số phóng viên phải gật đầu. Vi An biết rằng, để bảo vệ bản thân, cô phải dùng chính năng lực và thái độ của mình – không phải lời nói, mà là hành động.
Khi buổi phỏng vấn kết thúc, Dư Thần bước đến cạnh cô, giọng trầm:
“Tôi biết cô lo lắng. Nhưng… cách cô trả lời vừa rồi rất ổn. Cô đã chứng minh rằng, mình không phải là người dễ bị chi phối bởi tin đồn.”
Vi An mỉm cười, ánh mắt kiên định:
“Cảm ơn… nhưng tôi vẫn thấy áp lực.”
Anh nhíu mày, đôi mắt thoáng mềm mại:
“Áp lực là điều không thể tránh khỏi. Nhưng nếu cô biết cách đứng vững, áp lực ấy sẽ trở thành động lực.”
Cô nhìn anh, cảm giác vừa gần gũi vừa xa lạ. Bảy năm qua, anh đã thay đổi, trưởng thành hơn, quyền lực hơn, nhưng ánh mắt ấy, giọng nói ấy… vẫn có thể làm tim cô rung động.
Tối hôm đó, Vi An ngồi trong phòng, tay run run viết vào sổ tay:
"Tin đồn không làm tôi gục ngã. Tôi đã trưởng thành, tôi sẽ đứng vững. Dù anh có ở bên hay không, ánh sáng và sự kiên cường của tôi vẫn tồn tại. Nhưng… tôi cũng không thể phủ nhận, ánh mắt anh vẫn làm tôi bối rối."
Trong khi đó, Dư Thần ngồi trong văn phòng tập đoàn, nhìn bảng tin mạng xã hội. Anh biết rằng, quá khứ có thể bị đào lên bất cứ lúc nào, nhưng Vi An – cô gái kiên cường, thông minh – đã không để nó làm ảnh hưởng tới bản thân. Anh trầm ngâm, ánh mắt thoáng chút mềm mại, rồi quay trở lại công việc.
Khoảng cách giữa họ vừa gần, vừa xa. Áp lực từ dư luận, từ công việc, và cả cảm xúc chưa từng nói ra – tất cả tạo nên một bầu không khí căng thẳng, ngược – ngọt, nhưng cũng đầy sức hút.
Và từ đây, hành trình của Vi An và Hạ Dư Thần – giữa tình cảm, quyền lực, sự nghiệp và dư luận – chính thức bước vào giai đoạn quyết liệt hơn, nơi mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, mỗi hành động đều là một thử thách, nhưng cũng là một tín hiệu cho trái tim chưa bao giờ quên nhau.