nếu không là anh, thì là ai?

Chương 1: Đám cưới không tình yêu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Âm nhạc vang lên, từng nốt piano rơi xuống như giọt sương lạnh chạm vào tim.

Hạ Vy đứng ở đầu thảm đỏ, váy cưới trắng muốt phủ dài gần cả sảnh. Ánh đèn pha lê lấp lánh chiếu lên gương mặt cô, phản chiếu một vẻ đẹp mong manh đến mức chỉ cần chạm nhẹ, có lẽ sẽ vỡ tan.

Cô không hề run, nhưng hai bàn tay lại lạnh buốt.

Người đàn ông đứng đợi phía cuối thảm – Lục Thần, tổng giám đốc của Lục Thị, người mà cả giới thượng lưu đều ngưỡng mộ – mặc vest đen, vai rộng, dáng đứng thẳng tắp như tòa tháp lạnh lùng giữa bão tuyết. Ánh mắt anh hướng về phía trước, nhưng không dừng lại nơi cô dâu đang tiến đến.

Trong suốt quãng đường đó, cô nhận ra — từ đầu đến cuối, anh chưa hề nhìn cô dù chỉ một lần.

Một hôn lễ xa hoa, hàng trăm vị khách danh giá, nhưng lại lạnh như đám tang.

“Cô Hạ Vy, cô đồng ý lấy anh Lục Thần làm chồng, dù trong giàu sang hay nghèo khó, dù bệnh tật hay mạnh khỏe?” – giọng chủ hôn vang đều, nhạt nhẽo như đọc lời trong kịch bản.

Hạ Vy khẽ mím môi. Cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua người đàn ông đứng cạnh. Anh vẫn không biểu cảm, như thể đây là một cuộc giao dịch, một bản hợp đồng được ký bằng chữ ký thay vì cảm xúc.

Cô khẽ nói, giọng nghẹn lại nơi cổ họng:

“Con… đồng ý.”

Một tiếng đồng ý, nhẹ như gió thoảng, nhưng như bản án khắc lên tim cô.

Khi chủ hôn quay sang người đàn ông kia, Lục Thần chỉ đáp một tiếng “Ừ.”

Không ai nhận ra, nhưng với cô, chữ ấy như mũi dao lạnh cắm sâu.

Sau buổi lễ, pháo hoa rực sáng trên bầu trời. Mọi người nâng ly chúc mừng, chụp ảnh, cười nói. Chỉ có cô, trong chiếc váy cưới nặng trĩu, đứng một mình trong góc.

Những người phục vụ đi ngang qua, ánh mắt lấp lánh tò mò, khẽ thì thầm:

“Nghe nói cô ta chỉ là người thay thế cho vị hôn thê cũ của Lục tổng đó.”

“Thật sao? Tội nghiệp… cô ấy đẹp thật, nhưng chẳng ai sánh được với An Nhã đâu.”

“Phải. Nếu An Nhã còn sống, chắc đám cưới hôm nay đã là của cô ấy rồi.”

Hạ Vy cười nhạt, ngón tay khẽ vuốt dọc ly rượu. Rượu đỏ ánh lên trong mắt cô như máu.

Người thay thế.

Cô đã nghe câu đó đến quen thuộc.

Đêm hôm đó, khi anh đưa ra bản hợp đồng hôn nhân, cô đã biết rõ vị trí của mình: một công cụ, một món đồ, một con tốt trong ván cờ của anh.

Nhưng cô vẫn ký.

Vì cô cần tiền để cứu em trai đang nằm trong phòng cấp cứu.

Tiệc tàn.

Cánh cửa phòng tân hôn mở ra, ánh đèn vàng rọi lên nền gỗ sẫm màu.

Căn phòng sang trọng đến mức khiến người ta ngộp thở – giường lớn, hoa hồng rải kín, rượu vang mở sẵn, mọi thứ hoàn hảo như trong một bức tranh cưới lãng mạn.

Chỉ có điều, người trong tranh lại chẳng hề yêu nhau.

Lục Thần tháo cà vạt, đặt cốc rượu xuống bàn, rồi ngồi tựa vào ghế, rút điện thoại ra xem tin tức. Anh không nhìn cô, không nói gì.

Không khí im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ tích tắc.

Hạ Vy đứng đó, tay vẫn cầm bó hoa cưới đã khô héo.

“Anh muốn em… ngủ ở đâu?” – cô hỏi khẽ, giọng run.

Lục Thần ngẩng đầu, đôi mắt đen lạnh như hồ băng Bắc Cực.

“Bất cứ đâu cô muốn.”

Rồi anh quay lại, nhàn nhạt nói thêm:

“Đừng chạm vào đồ của tôi.”

Cô khẽ cười, một nụ cười không còn cảm xúc.

“Anh yên tâm, tôi không có thói quen chạm vào thứ không thuộc về mình.”

Anh không đáp. Ánh đèn phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng như điêu khắc của anh, góc cạnh, hoàn hảo – nhưng vô hồn.

Đêm ấy, cô không ngủ.

Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố xa xa. Ngoài kia, pháo hoa vẫn còn rơi lác đác.

Người ta chúc phúc cho cô – nhưng cô biết, không ai thật lòng.

Trong lòng cô là một khoảng trống lạnh lẽo, sâu đến vô tận.

Cô đã từng nghĩ, chỉ cần cố gắng, chỉ cần hy sinh, rồi anh sẽ nhìn về phía mình.

Nhưng khi nhìn vào mắt anh hôm nay, cô nhận ra — thứ ánh sáng ấy chưa bao giờ dành cho cô.

Một bản tin nhỏ hiện lên trên màn hình điện thoại mà anh để hờ trên bàn.

Cô vô tình nhìn thấy dòng chữ:

“Tin nóng: Diễn viên An Nhã – vị hôn thê cũ của Lục tổng – được phát hiện còn sống ở châu Âu.”

Người phụ nữ trong ảnh – gương mặt thanh tú, đôi mắt trong veo, nụ cười dịu dàng.

Và rồi Hạ Vy chợt hiểu vì sao suốt buổi lễ, anh chưa từng nhìn cô.

Cô không phải cô dâu của anh.

Anh chỉ đang kết hôn với cái bóng của người cũ.

Cô rời phòng, đi dọc hành lang dài lạnh buốt.

Áo cưới kéo lê trên sàn, nghe xào xạc như tiếng giấy vụn.

Trong căn phòng lớn ấy, chỉ có Lục Thần vẫn ngồi im, ly rượu cạn một nửa, mắt dừng ở bức ảnh trên điện thoại.

Anh đưa ngón tay chạm nhẹ lên gương mặt trong ảnh, khẽ nói một mình:

“An Nhã… cuối cùng em vẫn còn sống.”

Rạng sáng.

Hạ Vy trở lại phòng, tháo khăn voan, lau sạch lớp trang điểm. Gương mặt trong gương nhợt nhạt, đôi mắt sưng đỏ.

Cô nhìn chính mình thật lâu.

“Chúc mừng em, Hạ Vy,” cô tự nói, “em đã trở thành vợ của người đàn ông không yêu em.”

Cô cười, nhưng nước mắt lại rơi.

Một giọt, hai giọt, rơi xuống cổ áo, thấm vào ren trắng, tan đi như chưa từng tồn tại.

Sáng hôm sau, người giúp việc gõ cửa:

“Phu nhân, Lục tổng dặn cô sáng nay phải đến Lục Thị. Có cuộc họp báo.”

“Họp báo?” – Hạ Vy khẽ nhíu mày.

“Vâng. Lục tổng muốn công khai hôn nhân.”

Hạ Vy gật đầu, lặng lẽ chuẩn bị.

Trước gương, cô khoác lên mình bộ váy đen đơn giản, búi gọn tóc. Ánh nhìn trong gương giờ không còn trong trẻo – mà là kiên định.

Nếu cuộc hôn nhân này là một bản hợp đồng, cô sẽ sống đúng như điều khoản của nó.

Không yêu, không đòi hỏi, không mơ mộng.

Tòa nhà Lục Thị cao vút giữa trung tâm thành phố, gương kính phản chiếu ánh nắng chói lòa.

Khi cô bước vào, những nhân viên nữ cúi chào, nhưng ánh mắt đều chứa tò mò, đố kỵ và mỉa mai.

“Chào phu nhân.”

“Nghe nói cô ta từng làm ở phòng thiết kế, giờ một bước thành bà Lục rồi.”

“Chậc, giỏi thật. Biết chọn đúng người để yêu.”

Cô bước qua họ, không đáp lại.

Phòng họp tầng cao nhất – nơi Lục Thần đang ngồi, dáng vẻ như vị vua nắm trong tay quyền sinh sát.

Anh liếc nhìn cô, ánh mắt lướt qua như gió, rồi quay sang ký văn kiện.

Trợ lý bước tới, nói nhỏ:

“Lục tổng, báo chí đã đến. Có cần sắp xếp lại vị trí cô Hạ Vy không?”

Anh không ngẩng lên:

“Không cần. Cô ấy đứng đâu cũng được.”

Một câu nói tưởng như vô tình, nhưng khiến tim Hạ Vy khẽ nhói.

Trong mắt anh, cô chẳng có vị trí nào cả.

Buổi họp báo bắt đầu.

Ánh đèn flash chớp liên hồi, hàng chục phóng viên chen lấn đặt câu hỏi.

“Thưa Lục tổng, xin hỏi cuộc hôn nhân này có phải do hai người tự nguyện?”

“Lục tổng có lời nào gửi đến vị hôn thê cũ, diễn viên An Nhã?”

“Nghe nói cô Hạ Vy từng là nhân viên cấp thấp trong Lục Thị, điều đó có thật không?”

Hàng loạt câu hỏi như mũi tên.

Lục Thần không trả lời. Anh chỉ khẽ nói một câu:

“Hôm nay tôi không trả lời bất kỳ vấn đề cá nhân nào. Cảm ơn.”

Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt lạnh, gần như xa lạ:

“Cô có gì muốn nói không, Hạ Vy?”

Cô mỉm cười nhẹ, nụ cười đủ để che giấu tất cả đau thương.

“Không, tôi không có gì để nói. Chúng tôi kết hôn theo ý muốn hai bên, chỉ vậy thôi.”

Giọng cô điềm tĩnh, ánh mắt bình lặng, khiến nhiều người bất ngờ.

Cô không hề biết, ngay sau buổi họp báo ấy, hàng loạt bài báo xuất hiện:

“Tổng tài Lục Thần kết hôn cùng người thay thế?”

“Cô dâu mới của Lục Thị – người giống hệt An Nhã năm xưa!”

Hạ Vy đọc những dòng đó trong xe, lòng trống rỗng.

Cô cầm tờ báo, bật cười.

“Giống hệt sao?” – cô thì thầm – “Vậy thì anh cưới tôi… hay cưới cái bóng của người khác?”

Không ai trả lời.

Xe lăn bánh, cuốn theo một cơn gió lạnh, thổi qua gương mặt cô, khô khốc.

Đêm đó, khi trở về biệt thự, Lục Thần không có ở nhà.

Chỉ còn cô và khoảng trống bao la.

Trên bàn, một tờ giấy được đặt ngay ngắn.

Là hợp đồng hôn nhân, với dòng chữ anh đã viết sẵn từ trước:

“Hôn nhân kéo dài một năm.

Hai bên không can thiệp đời tư.

Sau khi kết thúc, Hạ Vy được toàn quyền sử dụng khoản tiền bồi thường ba mươi tỷ đồng.”

Cô đọc hết, mỉm cười.

Giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, thấm mờ dòng chữ.

Một năm.

Một năm làm vợ của người đàn ông không yêu mình.

Một năm để đổi lấy mạng sống của em trai.

Cô ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trăng lơ lửng trên nền trời, lạnh và xa như chính trái tim người cô gọi là chồng.

Cuộc hôn nhân này, bắt đầu bằng chữ ký – và sẽ kết thúc bằng nỗi đau.

“Nếu có kiếp sau, em sẽ không chọn bước vào lễ đường ấy nữa.”

“Vì ở đó, không có tình yêu.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×