nếu không là anh, thì là ai?

Chương 2: Tổng tài và kẻ thế thân


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, những tia nắng đầu tiên len qua rèm cửa, hắt xuống nền phòng sáng nhợt.

Hạ Vy ngồi bên bàn làm việc, trước mặt là chiếc laptop mở sẵn – trang tin tức lớn nhất thành phố đang hiển thị dòng tít đỏ chói:

“Tổng tài Lục Thần kết hôn với người giống hệt vị hôn thê quá cố An Nhã.”

“Cô dâu Hạ Vy – bản sao hoàn hảo hay nước cờ quyền lực?”

Bên dưới là vô số bình luận, hình ảnh hai gương mặt đặt cạnh nhau: Hạ Vy và An Nhã.

Một bên là cô – người vợ hợp pháp; một bên là người phụ nữ anh từng yêu đến khắc cốt ghi tâm.

Hai gương mặt gần như giống nhau đến đáng sợ — cùng dáng cằm, cùng đôi mắt to tròn, cùng nét dịu dàng trong nụ cười.

Mỗi dòng chữ như kim nhọn đâm thẳng vào tim cô.

Cô khẽ đóng laptop lại. Tiếng “cạch” vang khô khốc trong căn phòng im lặng.

Mắt cô mờ đi, lòng ngổn ngang:

“Bản sao… Vậy ra trong mắt họ, kể cả trong mắt anh, tôi chỉ là cái bóng của người khác.”

Điện thoại rung lên. Một tin nhắn đến.

Từ Sở Nhã, bạn cũ của cô ở Lục Thị.

“Vy, đừng vào công ty hôm nay. Tin đồn lan mạnh lắm. Họ nói cậu được chọn chỉ vì giống An Nhã thôi.”

“Chị ta là ai?” – Hạ Vy nhắn lại.

“An Nhã, người phụ nữ duy nhất Lục tổng từng yêu. Họ sắp chiếu lại đoạn video cũ của hai người đó trên truyền thông… Vy, đừng xem.”

Cô im lặng.

Nhưng rồi, cô vẫn mở.

Trên màn hình là đoạn phóng sự cũ, ghi lại buổi ra mắt phim ba năm trước.

Lục Thần trong bộ vest đen, đứng giữa đám đông phóng viên, tay nắm lấy An Nhã – nữ diễn viên chính của bộ phim.

Ánh mắt anh nhìn cô ấy dịu dàng, sâu thẳm đến mức khiến người ta ghen tị.

Phóng viên hỏi:

“Lục tổng, anh có thể chia sẻ mối quan hệ giữa anh và cô An Nhã không?”

Anh mỉm cười, khẽ nghiêng đầu sang nhìn cô ấy:

“Là người phụ nữ duy nhất mà tôi muốn bảo vệ suốt đời.”

Tiếng reo hò, flash nhấp nháy.

Hạ Vy nhìn hình ảnh ấy, bàn tay siết chặt đến mức móng tay hằn vào da.

Một dòng chữ chạy ngang đáy màn hình:

“Sau tai nạn giao thông nghiêm trọng hai năm trước, An Nhã được cho là đã tử nạn. Lục Thần mất hơn một năm để vượt qua nỗi đau đó. Cho đến khi anh bất ngờ tuyên bố kết hôn với Hạ Vy – người có ngoại hình giống hệt An Nhã – giới truyền thông đã rộ lên nghi ngờ rằng cô chỉ là ‘bản sao tình cũ’.”

Cô tắt máy.

Mọi âm thanh trong đầu vụt tắt, chỉ còn lại khoảng trống lạnh buốt.

Buổi chiều, cô vẫn đến Lục Thị như thường lệ.

Không khí trong tòa nhà như đặc quánh lại. Mỗi ánh nhìn, mỗi tiếng xì xào đều mang theo gai nhọn.

“Nhìn kìa, chính là cô ta đó.”

“Trông giống An Nhã thật, chỉ có ánh mắt khác một chút.”

“Nghe nói Lục tổng chưa từng ngủ chung phòng với cô ấy.”

“Chắc là hôn nhân hợp đồng thôi. Đáng thương thật, sống mà không có tình yêu thì khác gì cái bóng.”

Hạ Vy nghe rõ từng câu. Cô mỉm cười, bước vào thang máy, vai vẫn thẳng, lưng vẫn kiêu hãnh.

Bên trong thang máy, gương phản chiếu gương mặt cô – đẹp, nhưng lạnh.

Cô nói khẽ với chính mình:

“Không sao. Chỉ cần sống đủ một năm, mọi thứ sẽ kết thúc.”

Cánh cửa phòng tổng giám đốc mở ra.

Không gian bên trong sang trọng, ngăn nắp, nhưng lạnh lẽo như chính con người anh.

Lục Thần đang đứng bên cửa sổ, tay đút túi quần, ánh mắt nhìn ra thành phố phía xa. Ánh sáng chiếu qua tấm kính lớn, rọi lên đường viền gương mặt anh – góc cạnh, trầm tĩnh, nhưng mệt mỏi.

Anh không quay lại khi nghe tiếng cửa mở.

“Cô đến rồi à?” – giọng anh đều, nhạt.

“Vâng.” – cô đáp, đứng cách anh vài mét.

Một lúc lâu, anh mới quay lại, đặt tờ báo lên bàn.

“Tôi nghĩ cô nên giải thích chuyện này.”

Hạ Vy nhìn xuống – tờ báo với hình ảnh cô và An Nhã đặt cạnh nhau. Dòng chữ in đậm:

“Hai người phụ nữ – một khuôn mặt, một tình yêu.”

“Giải thích?” – cô nhắc lại, khẽ cười – “Anh muốn tôi nói gì, thưa Lục tổng? Rằng tôi không cố ý có khuôn mặt giống người anh yêu sao?”

Anh im lặng, ánh mắt sâu thẳm như biển đêm.

Một lát sau, anh nói:

“Dù sao cô cũng là vợ tôi trên danh nghĩa. Tôi không muốn người ta bàn tán khiến Lục Thị bị ảnh hưởng.”

“Danh nghĩa thôi sao?” – cô khẽ hỏi, giọng mỉa mai – “Vậy thì anh cứ xử lý theo danh nghĩa ấy. Tôi sẽ im lặng, như một kẻ không tồn tại.”

Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng dao động.

“Cô… không cần phải cố mạnh mẽ như thế.”

Cô ngẩng đầu, mỉm cười:

“Em không mạnh mẽ, chỉ là đã quen với việc bị tổn thương mà thôi.”

Không khí giữa hai người nặng nề.

Cô cúi đầu, nhẹ giọng:

“Nếu không còn gì khác, em xin phép về phòng.”

Cô quay đi. Nhưng khi bàn tay vừa chạm vào tay nắm cửa, anh khẽ nói phía sau:

“Hạ Vy… tôi không hề có ý muốn biến cô thành ai khác.”

Cô dừng bước.

“Nhưng anh đã làm rồi.”

Một giọt nước mắt rơi xuống sàn gỗ, không ai nhìn thấy.

Chiều hôm ấy, khi trở lại phòng làm việc nhỏ của mình ở tầng dưới, Hạ Vy nhận được phong bì trắng từ bộ phận thư ký.

Bên trong là tấm thiệp mời – “Đêm tưởng niệm An Nhã – kỷ niệm hai năm ngày mất.”

Cô cứng người.

Tổ chức bởi Quỹ từ thiện Lục Thần.

Bàn tay cầm thiệp run lên.

Anh vẫn tổ chức ngày tưởng niệm cho người cũ – ngay sau khi vừa cưới cô.

Cô cười khẽ, nước mắt dâng lên, rồi lại tự lau đi.

“Không sao, Hạ Vy. Đó là chuyện của anh. Mình không có quyền can thiệp.”

Tối đó, khi cô về nhà, căn biệt thự vẫn sáng đèn.

Tiếng dương cầm vang lên từ phòng khách – một bản nhạc quen thuộc, du dương, man mác buồn.

Cô bước chậm lại.

Trước cây đàn là Lục Thần, áo sơ mi trắng, ngón tay lướt trên phím đen trắng, đôi mắt nhắm hờ.

Cô nhận ra bản nhạc đó.

Bản “Ký ức mùa hạ” – bài anh từng viết tặng An Nhã, theo như các bài báo từng đăng.

Cô đứng lặng, không dám bước vào.

Tiếng nhạc vang lên như những mảnh pha lê vỡ, va vào tim cô từng nhịp.

Bỗng anh ngừng lại, quay đầu nhìn cô.

“Cô về rồi à?”

“Vâng.”

“Cô biết bài này không?”

“Có. Bài anh viết cho An Nhã.”

Không khí trong phòng đông cứng lại.

Anh đặt tay lên phím đàn, im lặng hồi lâu, rồi nói khẽ:

“Đúng. Là cho cô ấy.”

Câu trả lời thản nhiên đến mức khiến cô muốn bật khóc.

Nhưng cô chỉ gật đầu, mỉm cười, rồi nói:

“Hay lắm. Tiếc là người được nghe không còn nữa.”

Cô quay đi, giọng nhỏ dần:

“Còn em… chỉ là kẻ tình cờ nghe lén bản nhạc của người khác.”

Đêm ấy, cô nằm trên giường, mắt mở trừng nhìn trần nhà.

Tiếng nhạc vẫn vang vọng trong đầu, hòa cùng tiếng gió ngoài cửa sổ.

Trong giấc mơ chập chờn, cô thấy mình đứng giữa lễ đường.

Bên cạnh là anh – vẫn khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy – nhưng gọi một cái tên khác.

“An Nhã…”

Cô cố gào lên, “Em là Hạ Vy!”

Nhưng giọng nói biến mất giữa tiếng nhạc.

Cô tỉnh dậy, người đầy mồ hôi lạnh.

Sáng hôm sau, khi cô chuẩn bị rời khỏi biệt thự, Lục Thần đứng trước cửa, áo vest đen, tay cầm chìa khóa xe.

Anh nhìn cô, khẽ nói:

“Tối nay có buổi tưởng niệm An Nhã. Tôi cần cô đi cùng.”

Cô ngẩng lên, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng.

“Anh muốn em… đi cùng?”

“Cô là vợ tôi. Nếu cô không xuất hiện, họ lại càng nói tôi chưa quên cô ấy.”

Cô cười khẽ.

“Nhưng anh chưa quên thật mà.”

Anh im lặng.

“Em sẽ đi.” – cô nói, giọng đều – “Nhưng anh đừng mong em sẽ đóng vai An Nhã.”

“Cô không cần đóng vai ai cả.” – Anh đáp – “Chỉ cần đứng cạnh tôi.”

Buổi tối, tại khách sạn cao cấp giữa trung tâm, đèn chùm sáng rực, tiếng trò chuyện, cười nói vang khắp sảnh.

Giữa những người nổi tiếng, Hạ Vy khoác trên mình chiếc váy trắng đơn giản – giống đến mức khiến nhiều người sững lại.

“Trời ơi, cô ấy giống An Nhã y hệt!”

“Đúng là bản sao sống.”

“Có khi Lục tổng cưới cô ta chỉ để an ủi linh hồn An Nhã thôi.”

Cô nghe, nhưng bước vẫn thẳng.

Ánh sáng flash lóe lên, máy ảnh lia liên tục khi cô và anh cùng bước vào.

Lục Thần khẽ đặt tay lên lưng cô, động tác chuẩn mực, không tình cảm.

Cô nghe tiếng anh nói nhỏ:

“Cố lên, chỉ một tối thôi.”

Cô khẽ cười:

“Em quen rồi.”

Buổi lễ bắt đầu.

Màn hình lớn chiếu lại những hình ảnh An Nhã khi còn sống – nụ cười rực rỡ, giọng nói trong trẻo.

Khi giai điệu “Ký ức mùa hạ” vang lên, Hạ Vy cúi đầu, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Phóng viên lia máy quay, bắt được khoảnh khắc đó.

Ngày hôm sau, báo chí giật tít:

“Vợ mới Lục tổng bật khóc tại lễ tưởng niệm An Nhã – Tình yêu thật hay cảm xúc vay mượn?”

Đêm khuya.

Sau buổi lễ, cô lặng lẽ bước ra ban công.

Thành phố về đêm rực sáng, nhưng trong mắt cô chỉ là một mớ đèn mờ ảo, chập chờn.

Phía sau, giọng Lục Thần vang lên:

“Sao cô khóc?”

Cô không quay lại.

“Vì em biết… nếu em chết đi, chắc cũng chẳng ai làm lễ tưởng niệm cho em như thế.”

Anh im lặng.

“Anh từng yêu cô ấy nhiều đến vậy sao?” – cô hỏi.

“Ừ.” – anh đáp.

Một chữ thôi, đủ để cô vỡ tan.

Cô quay lại, nhìn thẳng vào anh, nụ cười run rẩy:

“Vậy anh nói đi, Lục Thần… em là ai trong cuộc đời anh?”

Anh nhìn cô thật lâu, rồi khẽ nói:

“Cô chỉ… đến hơi muộn một chút.”

Câu trả lời ấy khiến gió đêm lạnh thêm một tầng.

Tối đó, khi về đến nhà, Hạ Vy ngồi trước gương.

Người trong gương nhìn lại cô – đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt hao hao một người phụ nữ khác.

Cô khẽ nói:

“Xin lỗi, An Nhã. Em không muốn cướp lấy vị trí của chị. Nhưng em cũng không thể trả lại trái tim mình.”

Rồi cô tháo đôi khuyên tai mà anh tặng – đôi khuyên hình giọt nước, giống hệt đôi An Nhã từng đeo trong tấm ảnh cũ.

Một giọt lệ rơi xuống, rơi trúng mặt gương.

Hình ảnh trong gương vỡ ra làm đôi –

Một là cô.

Một là cái bóng của người đã chết.

“Anh yêu cô ấy, còn em chỉ là kẻ thế thân.”

“Nhưng trái tim – làm sao bảo nó ngừng rung động khi vẫn còn đập?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×