nếu không là anh, thì là ai?

Chương 5: Bị giam trong biệt thự Lục Thị


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ ba sau tin An Nhã trở lại, căn biệt thự trên đồi của Lục gia ngập trong một thứ yên lặng kỳ lạ.

Không còn tiếng chim, không còn âm thanh của người giúp việc cười nói.

Chỉ có tiếng bước chân đều đặn của bảo vệ tuần quanh khu vườn – âm thanh nhỏ nhưng đủ khiến Hạ Vy giật mình mỗi khi nghe thấy.

Từ ngày hôm đó, cô chưa một lần được rời khỏi cổng chính.

Lý do được nói rất nhẹ nhàng: “Lục Phu nhân nên nghỉ ngơi. Báo chí đang săn tin, ra ngoài chỉ thêm phiền.”

Nhưng cô hiểu – đây không phải là “nghỉ ngơi”.

Đây là giam lỏng, êm ái, lịch sự, được gói trong lớp vỏ của sự quan tâm.

Cô ngồi trong phòng khách, nhìn màn hình tivi chiếu bản tin tài chính buổi sáng.

Trên đó là hình ảnh Lục Thần – người chồng hợp đồng của cô – đứng cạnh An Nhã trong buổi họp báo mới nhất.

Anh nói bằng giọng điềm tĩnh, như thể chuyện “người đã mất trở về” chỉ là một phần nhỏ trong chuỗi sự kiện kinh doanh.

“Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Cô An Nhã từng là người thân thiết với tôi, giờ trở về, chúng tôi sẽ có lời giải thích rõ ràng trong thời gian tới.”

Ánh đèn flash lóe lên, máy quay lia tới – anh mỉm cười, lịch thiệp, hoàn hảo.

Chỉ là… nụ cười ấy chưa từng thuộc về Hạ Vy.

Cô tắt tivi. Tiếng màn hình tắt tạch vang lên, lạnh lùng như tiếng cửa khóa.

Trong căn biệt thự rộng lớn, không gian trở lại tĩnh lặng.

Cô nghe rõ tiếng tim mình đập.

Trợ lý Tần Phong ghé qua buổi trưa, mang đến tài liệu để cô “xem qua cho vui”.

Anh ta tránh nhìn thẳng vào mắt cô khi nói:

“Lục Tổng dặn, phu nhân cứ ở nhà vài hôm. Có gì cần, gọi trực tiếp cho tôi.”

“Ra ngoài có được không?” – cô hỏi khẽ.

Tần Phong ngập ngừng: “Tạm thời… chưa được. Báo chí theo sát lắm.”

Cô khẽ gật, không nói gì thêm.

Tần Phong cúi chào, quay đi. Cửa đóng lại.

Âm thanh tách của ổ khóa điện tử vang lên – nhẹ nhưng đủ khiến lòng người chùng xuống.

Chiều xuống.

Cô lang thang trong khu vườn sau biệt thự – nơi được bao quanh bởi tường kính cao, bên ngoài là dãy cây xanh được cắt tỉa hoàn hảo.

Mọi thứ quá đẹp, quá sạch, quá ngăn nắp – đến mức đáng sợ.

Một con chim sẻ đậu xuống lan can, nhìn quanh, rồi bay đi chỉ sau vài giây.

Cô ngẩng lên nhìn theo, chợt mỉm cười cay đắng:

“Ngay cả chim cũng biết mình có đôi cánh.”

Còn cô – có danh nghĩa “vợ tổng tài”, có phòng ngủ xa hoa, có người phục vụ, nhưng không thể bước qua cánh cổng đang mở kia.

Buổi tối, cô đứng bên cửa sổ phòng mình.

Ánh đèn từ thành phố phía xa hắt lên bầu trời, loang như mực.

Từ đây, cô có thể nhìn thấy tòa nhà Lục Thị rực sáng. Ở nơi đó, anh vẫn đang làm việc – hoặc có thể, đang ở bên An Nhã.

Điện thoại reo.

Là anh.

“Hạ Vy.”

“Vâng.”

“Đừng ra ngoài mấy hôm này.”

“Vì báo chí, hay vì anh sợ người ta thấy em?”

Bên kia im lặng.

“Anh đừng nói là vì quan tâm.” – cô khẽ nói. – “Em chưa quên, hợp đồng giữa chúng ta không có điều khoản ‘quan tâm’.”

Lục Thần thở nhẹ:

“Em quá nhạy cảm rồi. Đây chỉ là biện pháp tạm thời.”

“Biện pháp tạm thời mà lắp cả hệ thống camera mới trong nhà?” – cô nói chậm, giọng lạnh.

Cô không cần nhìn cũng biết. Sáng nay, người của Lục Thị đã đến, nói là “bảo dưỡng an ninh”.

Từ đó, mỗi góc nhà đều có cảm giác đang bị dõi theo.

Bên kia, giọng anh thấp đi:

“Anh chỉ muốn chắc rằng em an toàn.”

“An toàn?” – cô bật cười – “Em chưa bao giờ thấy mình ít an toàn như bây giờ.”

Cô định nói thêm gì đó, nhưng anh đã cúp máy.

Âm thanh tút tút vang lên, kéo dài như sợi dây mỏng manh nối hai người – bị cắt phựt.

Đêm xuống, gió thổi mạnh qua những khung cửa kính, phát ra âm thanh rít khẽ.

Hạ Vy nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được.

Cô quay sang phía chiếc camera nhỏ gắn trên trần, ánh đèn đỏ nhấp nháy như con mắt vô hình.

“Anh muốn em ở đây bao lâu?” – cô lẩm bẩm, như nói với khoảng không.

“Cho đến khi nào anh thấy em đủ ngoan để được ra ngoài sao?”

Cô bật dậy, bước đến bàn, mở sổ tay ghi chép. Trên trang đầu là dòng chữ viết vội từ trước:

“Tự do không phải là đi xa, mà là được lựa chọn.”

Cô đọc lại, rồi bật cười.

“Lựa chọn ư? Em đã lựa chọn sai ngay từ khi ký hợp đồng ấy rồi.”

Sáng hôm sau, cô thử gọi cho người bạn thân duy nhất – Mai Anh, đồng nghiệp cũ.

Đường dây báo “thuê bao không liên lạc được”.

Lần thứ hai, thứ ba – vẫn thế.

Một nỗi nghi ngờ lặng lẽ bò lên.

Cô xuống bếp, hỏi người giúp việc. Cô gái cúi đầu, giọng nhỏ:

“Xin lỗi phu nhân, ông Tần dặn không được chuyển cuộc gọi ngoài vào.”

Cô im.

Không giận, không trách. Chỉ thấy lạnh.

Cái lạnh từ bên trong, không phải từ gió.

Buổi chiều, trời đổ mưa.

Cơn mưa rào kéo dài, trút xuống khu vườn rực màu xanh thẫm.

Hạ Vy ngồi trong thư phòng, ngắm những giọt nước bắn lên cửa kính.

Đột nhiên, cô nghe tiếng bước chân dừng ngoài hành lang.

Cửa mở.

Lục Thần xuất hiện – người mà cô không ngờ sẽ về sớm đến vậy.

Anh đứng đó, ướt mưa, áo sơ mi dính sát người, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm.

“Em vẫn khỏe chứ?”

Cô cười nhạt: “Khỏe. Ở đây có ai cho phép em không khỏe đâu.”

Anh im.

Ánh mắt anh lướt qua căn phòng, rồi dừng lại ở cửa sổ – nơi bên ngoài mưa trắng xóa.

“Anh chỉ muốn em được yên tĩnh.”

“Yên tĩnh đến mức không ai được gặp, không ai được nói chuyện sao?” – cô nói, giọng nghèn nghẹn. – “Đây là yên tĩnh hay cô lập, Lục Thần?”

Anh tiến lại gần, giọng trầm hẳn:

“Bên ngoài rất nguy hiểm, em không hiểu đâu. Báo chí đang lục lọi mọi thứ, chỉ cần một tin đồn nhỏ, em sẽ—”

“Anh sợ mất mặt hơn là sợ mất em.” – cô ngắt lời, nhìn thẳng vào anh. – “Nói đi, có phải vì cô ta không?”

Anh sững lại.

Tên “cô ta” vang lên khiến không khí nặng nề hơn.

Họ nhìn nhau – ánh mắt chạm nhau như hai lưỡi dao.

“Anh không muốn tranh cãi.” – cuối cùng, anh nói. – “Anh chỉ mong em đừng tự làm khổ mình.”

“Em không cần anh lo.” – cô quay đi. – “Khổ hay không, em quen rồi.”

Anh định nói gì đó, rồi lại thôi.

Cánh cửa khép lại sau lưng anh, để lại mùi mưa và hơi lạnh vương trong phòng.

Đêm thứ tư, Hạ Vy ra ban công.

Cơn mưa đã tạnh, trăng nhô lên mờ nhạt giữa mây.

Cô nhìn ra xa – thành phố vẫn rực sáng, còn cô thì chìm trong bóng tối.

Cô rút điện thoại, mở mục tin tức. Tràn ngập ảnh Lục Thần và An Nhã tại sự kiện từ thiện.

Anh cười. Cô ấy cũng cười.

Bức ảnh hoàn hảo đến mức người ta tin đó là tình yêu thật.

Hạ Vy tắt màn hình, siết điện thoại trong tay.

Một cơn gió thổi qua, tóc cô bay rối, mắt cay xè.

“Anh có biết,” – cô khẽ nói – “giam người ta trong một nơi đẹp đẽ không khiến họ yêu anh đâu. Chỉ khiến họ học cách quên anh nhanh hơn.”

Sáng hôm sau, Lục Thần nhận được tin báo:

“Hạ Vy đã rời biệt thự.”

Anh đứng dậy đột ngột, gương mặt tái đi:

“Sao lại để cô ấy đi?”

Người quản gia lắp bắp:

“Cô ấy chỉ để lại một tờ giấy…”

Anh giật lấy. Trên đó là nét chữ mềm mại nhưng cứng rắn:

“Anh muốn em ở yên, nhưng trái tim em thì không.

Em đi tìm lại chính mình – thứ mà anh chưa bao giờ nhìn thấy.”

Lục Thần nắm chặt tờ giấy đến nhàu nát.

Anh không hiểu vì sao lòng lại đau đến vậy – như thể anh vừa đánh mất điều gì quý hơn cả quyền lực.

Buổi tối, đứng trong phòng làm việc trống trải, anh bật màn hình an ninh – nơi từng ghi lại hình ảnh cô đi lại, đọc sách, ngồi bên cửa sổ.

Giờ chỉ còn khung cảnh trống rỗng.

Ánh mắt anh dừng lại ở góc khuất, nơi cô thường ngồi viết.

Trên bàn vẫn còn cuốn sổ của cô, mở dở. Dòng chữ cuối cùng run nhẹ:

“Nếu tình yêu là một chiếc lồng, em thà chọn tự do, dù phải bay trong giông tố.”

Anh đọc, khép mắt lại.

Trong khoảnh khắc ấy, Lục Thần bỗng thấy mình chính là người bị giam giữ – trong căn biệt thự lộng lẫy, trong quyền lực, trong quá khứ không chịu buông.

Người ta nói nhà tù đáng sợ nhất không có song sắt, chỉ có những lời quan tâm giả tạo.

Và Hạ Vy, cuối cùng, đã tìm được cách mở cánh cửa ấy – bằng chính nỗi đau của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×