Sáng hôm ấy, bầu trời xám đục, gió lạnh thổi mạnh như muốn cuốn phăng mọi thứ còn sót lại của mùa hạ.
Lục Thần đứng bên cửa kính văn phòng tầng bốn mươi sáu của Lục Thị, ánh mắt trầm mặc. Từ trên cao nhìn xuống, dòng xe như những dải sáng nhỏ bé trôi giữa thành phố. Anh nhìn mà chẳng thấy gì; trong đầu chỉ còn lại tiếng vang khô khốc của đêm tân hôn vừa qua.
Mọi thứ vẫn diễn ra đúng như kế hoạch: anh cưới Hạ Vy, cô ký tên vào hợp đồng, truyền thông được dẹp yên. Nhưng chẳng hiểu sao, từ khi bước ra khỏi căn biệt thự ấy, tim anh như bị ai bóp nghẹt.
Anh vẫn tự nhủ: Cô ta chỉ là công cụ. Mình cần một người vợ hợp pháp để ổn định vị thế. Vậy thôi.
Nhưng hình ảnh người phụ nữ nhỏ bé ngồi lặng trên giường với đôi mắt ướt vẫn cứ len vào trong tâm trí anh, dằng dặc và nặng nề.
Tiếng gõ cửa vang lên. Trợ lý riêng – Tần Phong – bước vào, giọng hơi khẩn:
“Lục Tổng, có một người muốn gặp anh. Cô ấy nói… là An Nhã.”
Tách cà phê trên bàn suýt rơi khỏi tay anh.
Một giây tĩnh lặng bao trùm căn phòng.
Lục Thần quay người lại, ánh mắt lạnh băng:
“Anh nói ai?”
“An Nhã, thưa Lục Tổng. Cô ấy nói có bằng chứng về dự án Mộc Sơn. Cô ấy… muốn gặp riêng.”
Anh cười nhạt, tiếng cười lạnh và khàn:
“Trò đùa à? Cô ấy đã chết ba năm rồi.”
“Nhưng—”
Chưa kịp nói hết câu, cửa phòng bật mở.
Người phụ nữ bước vào – dáng mảnh khảnh, áo choàng dài màu be, mái tóc đen buông nhẹ. Ánh sáng phía sau khiến gương mặt cô nửa sáng nửa tối, nhưng đôi mắt kia… anh không thể nhầm được.
“Thần…” – giọng nói run rẩy, dịu dàng như gió đầu xuân – “Là em đây.”
Thế giới quanh anh bỗng im bặt.
Những ký ức ập về: tai nạn, tin báo tử, lễ tang, mộ bia. Anh đã tận tay đặt bó hoa trắng lên mộ cô. Anh đã uống say suốt ba ngày, thề sẽ không bao giờ để ai bước vào trái tim mình nữa.
Vậy mà giờ đây… cô đang đứng trước mặt anh. Bằng da bằng thịt.
Anh không kịp suy nghĩ, bước nhanh đến, siết chặt vai cô:
“An Nhã… là em thật sao?”
Cô mỉm cười, nước mắt lăn dài:
“Em còn sống, Thần. Em đã tìm anh suốt ba năm.”
Một cơn choáng quét qua đầu anh. Anh không biết nên tin hay nghi ngờ. Chỉ thấy tay mình run – điều chưa từng xảy ra suốt mười năm qua.
Họ ngồi đối diện nhau trong phòng.
Tần Phong kín đáo lui ra, để lại hai người với khoảng lặng nặng trĩu.
An Nhã kể: sau vụ tai nạn năm đó, cô được một tổ chức cứu, mất trí nhớ suốt hai năm. Khi hồi phục, cô tìm về thì biết anh đã cưới người khác.
“Em sợ làm phiền anh… nhưng rồi em nghe tin anh bị cuốn vào dự án Mộc Sơn. Em không thể đứng ngoài được.”
Giọng cô nhẹ, mỗi chữ đều như đâm vào lòng anh.
Lục Thần nhìn cô thật lâu. Khuôn mặt kia không khác mấy – chỉ hốc hác và gầy hơn. Vết sẹo nhỏ bên cổ là thật. Không thể giả.
Anh khẽ nói, gần như thì thầm:
“Em biết không… anh đã đến nơi đó mỗi năm. Anh nghĩ, nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ gặp lại.”
An Nhã rơi nước mắt.
“Em vẫn luôn ở đây, chỉ là… không thể về.”
Buổi chiều, tin tức rò rỉ.
Tập đoàn Lục Thị rúng động: “An Nhã – vị hôn thê quá cố của Lục Thần trở về!”
Báo chí thi nhau giật tít. Hình ảnh cô cười rạng rỡ bên anh năm xưa tràn ngập khắp nơi.
Trong căn biệt thự, Hạ Vy cầm tờ báo, bàn tay siết chặt đến trắng bệch.
Cô nhìn dòng tít ấy thật lâu, cảm giác ngực mình như bị dao đâm.
“Người cũ trở lại…” – cô thì thầm, đôi môi run rẩy. – “Vậy còn em, người hiện tại, có bao giờ thật sự tồn tại không?”
Điện thoại vang lên. Giọng Lục Thần, trầm và lạnh:
“Tối nay tôi không về. Có việc gấp ở công ty.”
Không một lời giải thích.
Không một chút do dự.
Cô đặt điện thoại xuống, nhìn ra ngoài trời. Mưa bắt đầu rơi – như thể thời tiết cũng biết thương hại cho những người chẳng bao giờ được yêu trọn vẹn.
Tại văn phòng, An Nhã đứng bên anh, cẩn thận sắp xếp hồ sơ.
Cô cười khẽ: “Anh vẫn thích cà phê đen, ít đường, đúng không?”
Anh hơi sững. Đúng là vậy – không ai ngoài cô biết thói quen ấy.
Những ký ức cũ trở lại: buổi sáng trong căn hộ nhỏ, cô cười trong ánh nắng, anh nhìn từ phía sau mà thấy lòng bình yên lạ.
Ba năm qua, anh chưa từng thấy lại nụ cười ấy – cho đến hôm nay.
Lòng anh chao đảo. Nhưng trong một góc nào đó, hình ảnh Hạ Vy lại hiện lên – ánh mắt buồn bã đêm tân hôn, giọng nói nghẹn khi hỏi: “Anh có hối hận vì cưới em không?”
Anh siết chặt tay, buông một tiếng thở dài.
An Nhã khẽ nghiêng đầu: “Anh mệt à?”
“Không sao.” – Anh nói khẽ. – “Chỉ hơi rối.”
Tối hôm ấy, Lục Thần tiễn An Nhã về. Khi cửa xe đóng lại, cô bỗng nắm tay anh.
“Thần… còn em thì sao? Em trở lại rồi, anh còn… yêu em không?”
Câu hỏi như nhát dao xoáy sâu. Anh nhìn cô, ánh mắt phức tạp.
“Anh… không biết.”
An Nhã cười buồn: “Anh từng hứa, nếu em còn sống, anh sẽ cưới em.”
Anh lặng người.
Đúng, lời hứa năm xưa anh đã nói. Nhưng giờ, anh đã có vợ. Một cuộc hôn nhân lạnh lẽo, nhưng là sự thật.
Anh buông tay, giọng trầm thấp:
“An Nhã… mọi thứ đã khác rồi.”
Cô nhìn anh, nước mắt trào ra:
“Khác ư? Chỉ vì cô gái đó sao?”
Anh im lặng.
Một khoảng không giữa họ như vỡ ra, đầy nỗi đau không tên.
Trong biệt thự, Hạ Vy vẫn chờ.
Cô nghe tiếng đồng hồ gõ mười hai tiếng. Ngoài trời mưa tạnh, sương giăng mờ khắp sân.
Cô ngồi một mình trên ghế sofa, trước mặt là chiếc bánh cưới còn dang dở từ đêm tân hôn.
Người ta nói phụ nữ sau khi kết hôn sẽ thay đổi – cô đã thay đổi thật. Từ cô gái biết cười, giờ cô chỉ biết im lặng.
Khi cửa mở, anh bước vào, áo khoác vương hơi mưa.
Cô ngẩng lên, mỉm cười nhạt:
“Anh về rồi.”
“Ừ.” – Anh đáp, giọng lạnh.
“Cô ấy… trở lại rồi, đúng không?”
Lục Thần khựng lại.
“Em đọc báo rồi.”
Cô cười, nụ cười buồn như sương tan:
“Tin tức nhanh thật. Chắc hẳn, cả thành phố đều mừng cho anh.”
Anh nhìn cô – dáng gầy, mắt sâu, khuôn mặt phảng phất mệt mỏi.
Một thoáng mềm lòng lướt qua, nhưng anh nhanh chóng giấu đi:
“Chuyện này… anh sẽ giải thích sau.”
“Không cần.” – Hạ Vy cắt lời, giọng bình thản đến đáng sợ. – “Hợp đồng hôn nhân không yêu cầu anh phải giải thích gì cả.”
Anh siết chặt nắm tay.
“Em đừng nói vậy.”
“Em chỉ đang nhắc lại điều khoản thôi.” – Cô quay lưng. – “Anh mệt rồi, nghỉ sớm đi.”
Khi anh rời đi, cô mới dám khóc.
Nước mắt rơi xuống sàn, lấp lánh như mảnh thủy tinh vỡ.
Trên bàn, tờ hợp đồng hôn nhân bị gió thổi tung, trang cuối dừng lại ngay dòng chữ ký:
“Lục Thần – Hạ Vy, hôn nhân trong ba năm, không ràng buộc tình cảm.”
Cô nhìn dòng chữ ấy thật lâu, rồi khẽ nói trong hơi thở đứt quãng:
“Ba năm… nhưng với anh, có lẽ chỉ cần một ngày gặp lại cô ấy là đủ để quên em rồi.”
Bên ngoài, trời lại đổ mưa.
Trong căn phòng tầng cao của Lục Thị, Lục Thần đứng bên cửa sổ, nhìn mưa rơi như vô tận.
Trên bàn, một bức ảnh cũ – anh và An Nhã năm nào – bị gió thổi nghiêng, đổ xuống.
Anh không nhặt lên, chỉ nhìn vào khoảng trống đó, trong đầu vang lên tiếng nói của Hạ Vy:
“Anh đúng là người đàn ông giỏi giữ khoảng cách.”
Lần đầu tiên, Lục Thần nhận ra – có lẽ anh đã giữ khoảng cách quá lâu, đến mức đánh mất cả trái tim mình.
Và từ khoảnh khắc An Nhã trở lại, cuộc hôn nhân lạnh lẽo ấy bắt đầu rạn nứt không thể cứu vãn.