Sáng sớm tại tòa nhà văn phòng cao tầng của tập đoàn Dương Thịnh, Hà My bước vào thang máy với đôi mắt vẫn còn thấm mệt sau một đêm chuẩn bị báo cáo. Cô là trưởng phòng marketing, nổi tiếng với khả năng nhìn xa trông rộng và luôn hoàn thành mục tiêu trong thời gian ngắn nhất. Trong tay cô là tập hồ sơ dự án quan trọng sắp được trình bày trước ban giám đốc.
Thang máy dừng lại ở tầng 15, và cùng lúc đó, một người đàn ông bước vào. Anh cao ráo, vest lịch lãm, ánh mắt sắc lạnh nhưng toát lên sự tự tin tuyệt đối. Cái nhìn đầu tiên của Hà My chạm vào anh, và cô cảm nhận được một luồng năng lượng mạnh mẽ: đây không phải là người đàn ông bình thường trong công ty.
“Chào buổi sáng,” anh nói, giọng trầm nhưng chắc. Hà My mỉm cười xã giao, đáp lại: “Chào anh.”
Thang máy lên đến tầng 20, nơi phòng họp lớn của tập đoàn Dương Thịnh. Cô mới biết người đàn ông ấy là Minh Khoa, giám sát dự án từ bộ phận đối tác chiến lược. Anh nổi tiếng vì sự chính xác tuyệt đối và khả năng ra quyết định nhanh nhạy. Và cũng như mọi người trong công ty, Hà My nghe đồn rằng anh không dễ bị khuất phục.
Khi bước vào phòng họp, cả hai bị cuốn vào một bầu không khí căng thẳng. Buổi họp hôm nay là để thảo luận về dự án mới – một dự án marketing trị giá hàng triệu đô la, quan trọng không chỉ với phòng marketing mà còn cả tập đoàn. Ban giám đốc ngồi trên bàn chủ tọa, ánh mắt dõi theo từng người trình bày.
Hà My đứng lên, cầm mic, bắt đầu thuyết trình. Cô trình bày chiến lược marketing với các số liệu chi tiết, phân tích thị trường, và đề xuất các bước triển khai dự án. Từng slide, từng ý tưởng được cô trình bày mạch lạc, cuốn hút. Nhưng giữa lúc cô trình bày, ánh mắt cô vô tình bắt gặp Minh Khoa đang quan sát, nghiêng đầu, chăm chú, một tay chống cằm.
Hà My cảm nhận được một sự thách thức vô hình từ ánh mắt anh. Cô cố gắng không để bị phân tâm, nhưng từng lời anh thốt ra khi lên phát biểu sau cô đều khiến cô vừa bất ngờ vừa cảnh giác. Anh đưa ra những câu hỏi sắc sảo, đôi lúc làm cô phải giải thích lại từng chi tiết. Mỗi lần như vậy, trong lòng cô vừa khó chịu vừa cảm thấy một luồng kích thích lạ: đây là lần đầu tiên có ai đó thách thức tư duy của cô mà không mang tính công kích cá nhân.
Buổi họp kết thúc, ban giám đốc đưa ra quyết định: Hà My và Minh Khoa sẽ cùng nhau chịu trách nhiệm dự án, buộc họ phải hợp tác, bất chấp những khác biệt cá nhân và phong cách làm việc. Không khí phòng họp trở nên trầm lắng, và Hà My biết rằng, từ giây phút này, mối quan hệ của cô và Minh Khoa sẽ không còn đơn giản nữa.
Khi ra thang máy, Hà My lén nhìn anh một lần nữa. Minh Khoa vẫn đứng im, ánh mắt tập trung vào hồ sơ trên tay. Một cảm giác vừa tò mò vừa căng thẳng len lỏi trong lòng cô: liệu họ có thể cùng nhau hoàn thành dự án hay sẽ va chạm không ngừng? Và hơn hết, tại sao trái tim cô lại rung động một cách khó hiểu khi nhìn anh?