Ngày đầu tiên hợp tác chính thức, Hà My đến phòng họp nhỏ – nơi cô và Minh Khoa sẽ bàn chi tiết dự án. Không khí trong phòng căng như dây đàn. Cả hai đều biết rằng dự án này quyết định phần lớn tương lai sự nghiệp của họ, và bất kỳ sai lầm nào cũng có thể khiến cả hai phải chịu trách nhiệm nặng nề.
Minh Khoa ngồi đối diện, đôi mắt nhìn thấu mọi chi tiết trên slide báo cáo. Anh gật đầu nhẹ, giọng trầm nhưng sắc bén:
“Chúng ta sẽ làm việc cùng nhau, nhưng tôi muốn mọi thứ phải rõ ràng. Ai chịu trách nhiệm phần nào, chúng ta phải thống nhất ngay.”
Hà My hít một hơi sâu, cô cảm nhận được áp lực từ giọng nói nghiêm nghị ấy.
“Đồng ý. Chúng ta nên phân công công việc để không chồng chéo, và thời gian phải chính xác.”
Ban đầu, họ chia nhỏ công việc theo chuyên môn: Hà My chịu phần sáng tạo, chiến lược marketing, còn Minh Khoa đảm nhận phần phân tích dữ liệu, dự đoán thị trường và đánh giá rủi ro. Nhưng chỉ sau vài tiếng trao đổi, rõ ràng cả hai có phong cách làm việc hoàn toàn khác nhau.
Hà My thích thảo luận dài dòng, giải thích tường tận từng ý tưởng, từng chi tiết. Cô quan tâm đến cảm xúc, hình ảnh thương hiệu và khả năng truyền cảm hứng cho khách hàng.
Trong khi đó, Minh Khoa lạnh lùng, tập trung vào số liệu, hiệu suất và những con số khô khan. Anh thường ngắt lời, đưa ra câu hỏi trực tiếp, đôi khi khiến Hà My cảm thấy khó chịu:
“Ý tưởng này có cơ sở dữ liệu nào chứng minh không?”
“Chúng ta đã thử nghiệm thị trường chưa?”
Mỗi lần như vậy, Hà My muốn phản bác, nhưng cũng nhận ra sự nghiêm túc và logic trong lời anh. Cô tự nhủ: Có lẽ đây là lần đầu tiên mình gặp một người thực sự thử thách mình đến vậy.
Ngày đầu tiên kết thúc với một số xung đột nhỏ: tranh cãi về cách triển khai chiến dịch, lựa chọn kênh quảng cáo, và cả cách trình bày dữ liệu. Nhưng cũng chính nhờ những tranh luận ấy, họ nhận ra điểm mạnh của nhau. Minh Khoa nhìn thấy khả năng sáng tạo vượt trội của Hà My, còn cô hiểu được tầm nhìn chiến lược và sự chính xác tuyệt đối của anh.
Trong giờ nghỉ trưa, Hà My ngồi một mình bên cửa sổ, nhâm nhi cà phê và suy nghĩ về người đàn ông vừa đối đầu với cô cả buổi sáng. Một cảm giác vừa kích thích vừa căng thẳng len lỏi trong lòng. Tại sao mình lại cảm thấy khó chịu mà đồng thời tò mò về anh ấy đến vậy? – cô tự hỏi.
Còn Minh Khoa, khi trở lại phòng làm việc, cũng không thể ngừng suy nghĩ về Hà My. Anh thừa nhận trong lòng rằng, dù cô đôi lúc làm anh khó chịu với sự tỉ mỉ và cảm xúc quá mức, nhưng chính cách cô quan sát, phân tích và thuyết phục khiến anh phải nể trọng. Một sự tò mò lạ lùng nảy sinh, anh tự nhủ: Cô ấy thật sự khác biệt so với những người tôi từng hợp tác.
Buổi chiều, họ phải cùng nhau soạn thảo bản kế hoạch chi tiết cho dự án. Dù vẫn còn vài xung đột nhỏ, nhưng không khí đã giảm căng thẳng. Họ học cách lắng nghe nhau, điều chỉnh cách làm việc và tìm ra điểm chung.
Trước khi rời văn phòng, Hà My quay sang Minh Khoa, giọng nhẹ nhàng:
“Ngày đầu tiên căng thẳng quá nhỉ?”
Minh Khoa nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc nhưng có chút dịu dàng:
“Đúng vậy… nhưng tôi nghĩ chúng ta sẽ hợp tác tốt nếu tiếp tục như thế này.”
Hà My mỉm cười, cảm giác vừa khó hiểu vừa thú vị. Một điều gì đó mới mẻ đang bắt đầu, nhưng họ chưa hề nhận ra: mối quan hệ “đối thủ” này không chỉ tồn tại trên bàn làm việc. Nó còn âm thầm len lỏi vào trái tim, nơi mà lý trí và cảm xúc đang đấu tranh từng giây từng phút.
Và trong tâm trí cả hai, một câu hỏi dần hiện lên: liệu từ đối thủ, họ có thể trở thành đồng minh, hoặc hơn thế nữa, trong cả công việc lẫn tình cảm?