Sau chuyến công tác ở resort, bầu không khí tại văn phòng không còn như trước. Dù Hà My và Minh Khoa vẫn giữ phong thái chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt của vài đồng nghiệp đã bắt đầu thay đổi. Những lời xì xào, những nụ cười ẩn ý bắt đầu xuất hiện mỗi khi họ đi cùng nhau.
Một buổi sáng, khi Hà My vừa bước vào phòng pha cà phê, cô nghe thấy hai cô gái bên bộ phận truyền thông thì thầm:
“Nghe nói trưởng nhóm Khoa với chị My dạo này thân lắm đấy.”
“Thân gì, thấy đi công tác về là như thay đổi luôn. Có khi nào…?”
Tiếng cười khúc khích vang lên, nhưng vừa lúc ấy Hà My bước ra. Căn phòng chợt im lặng.
Cô không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ và rời đi, nhưng trong lòng lại thấy khó chịu. Cô biết, một khi tin đồn lan ra, không gì có thể dừng lại dễ dàng.
Buổi trưa, Minh Khoa nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của cô. Cô ít nói hơn, tránh nhìn vào mắt anh, thậm chí cả khi bàn về dự án cũng giữ khoảng cách. Anh gọi cô lại khi mọi người đã rời khỏi phòng họp:
“Cô đang tránh tôi à?”
Hà My im lặng vài giây, rồi đáp nhỏ:
“Không. Chỉ là… tôi không muốn để người khác hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” – Khoa nhướng mày. – “Chúng ta chỉ làm việc cùng nhau.”
“Nhưng anh biết đấy, ở công ty này, chỉ cần một ánh mắt thân thiết cũng đủ để họ thêu dệt cả câu chuyện.”
Anh nhìn cô, trong lòng có chút bực. Anh vốn không quan tâm đến tin đồn, nhưng lại ghét thấy cô bị tổn thương vì chúng.
“Vậy thì cứ để họ nói. Chúng ta không làm gì sai cả.”
“Không phải ai cũng nghĩ như anh.” – Hà My khẽ đáp, ánh mắt lạc đi – “Phụ nữ trong công ty… không ai muốn bị gắn với một người đàn ông quyền lực, nhất là khi mình đang cố gắng khẳng định năng lực bằng chính bản thân.”
Câu nói ấy khiến Khoa im lặng. Anh hiểu cô hơn ai hết – hiểu rằng đằng sau vẻ mạnh mẽ của Hà My là một người phụ nữ đầy tự trọng, không muốn bị xem là “dựa dẫm” vào ai, kể cả trong tình cảm.
Chiều hôm đó, trong buổi họp dự án, không khí giữa họ vẫn chuyên nghiệp như thường. Nhưng đôi khi, ánh mắt họ vô tình chạm nhau, và cả hai đều nhận ra – càng cố kìm nén, cảm xúc càng mãnh liệt.
Tối đến, Khoa nhận được tin nhắn từ một số lạ:
“Anh nên cẩn thận. Có người trong công ty đang theo dõi anh và Hà My.”
Tin nhắn không ghi tên, nhưng khiến Khoa sững người. Anh ngồi lặng nhìn màn hình, trong đầu vang lên hàng loạt câu hỏi: Ai gửi tin đó? Và điều gì đang chờ đợi họ phía trước – chỉ là tin đồn, hay một kế hoạch nào đó được sắp đặt?
Bên kia thành phố, Hà My ngồi bên bàn làm việc, đọc lại email về cuộc họp tổng kết sắp tới. Cô thở dài, rồi mở điện thoại – trong hộp thư đến là một tấm ảnh chụp cô và Khoa bên bờ biển… từ sau lưng.
Trái tim cô khẽ run lên. Một linh cảm không lành dấy lên trong lòng – rằng câu chuyện giữa họ sắp không còn chỉ là lời đồn vô hại nữa.