Buổi chiều hôm đó, công ty tổ chức một buổi hội thảo nội bộ tại resort ven biển. Dự án của Hà My và Minh Khoa đang bước vào giai đoạn cuối, và họ được mời đến trình bày kết quả bước đầu trước ban giám đốc. Cả hai đã làm việc cật lực suốt nhiều tuần, gần như quên mất khái niệm nghỉ ngơi.
Sau khi phần thuyết trình kết thúc, cả nhóm được nghỉ tự do. Biển chiều yên ả, gió thổi nhẹ mang theo mùi muối và hương hoa dại. Hà My bước dọc theo bãi cát, đôi chân trần in dấu mảnh mai trên nền ướt, trong đầu vẫn lẩn quẩn những con số và biểu đồ.
Phía sau, Minh Khoa lặng lẽ bước đến, tay cầm hai lon nước ngọt. Anh đưa cho cô một lon, giọng trầm ấm:
“Cô mà cứ suy nghĩ như thế, mai lại mất ngủ nữa cho xem.”
Hà My bật cười:
“Anh theo dõi tôi kỹ quá nhỉ?”
“Không phải theo dõi, chỉ là… tôi để ý.” – Khoa đáp, ánh mắt nhìn cô lâu hơn thường lệ.
Khoảnh khắc ấy khiến không khí giữa họ khẽ thay đổi. Không còn là hai đồng nghiệp đang tranh luận, mà là hai con người đang cố kìm nén cảm xúc thật. Ánh nắng cuối ngày phủ lên khuôn mặt cô lớp ánh vàng dịu, làm Khoa bối rối – lần đầu tiên trong đời, anh không biết phải nói gì để giữ khoảng cách an toàn nữa.
Cả hai im lặng, chỉ còn tiếng sóng vỗ đều đặn. Rồi Hà My khẽ hỏi:
“Anh có bao giờ nghĩ… nếu không cùng dự án này, liệu chúng ta có gặp nhau không?”
Câu hỏi tưởng chừng vu vơ ấy khiến Khoa khựng lại. Anh suy nghĩ vài giây rồi đáp:
“Có lẽ không. Nhưng tôi nghĩ, có những người phải gặp đúng lúc, đúng nơi. Nếu không, mọi thứ đã khác.”
Một làn gió mạnh thổi qua, tóc Hà My bay rối, Khoa theo phản xạ đưa tay vuốt nhẹ giúp cô. Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Cả hai đều cảm nhận được nhịp tim mình đang tăng nhanh, nhưng không ai dám thừa nhận.
Sau buổi chiều ấy, họ trở về resort, nhưng tâm trí đều không còn tập trung vào công việc. Khoa nằm trằn trọc, nhớ mãi ánh mắt Hà My khi cô nhìn anh bên bờ biển. Còn cô, cũng không thể ngăn mình nghĩ đến nụ cười nhẹ của anh – một nụ cười hiếm hoi nhưng lại đủ khiến trái tim cô rung động.
Cả hai đều biết, họ đang đứng trước một “ranh giới” – giữa lý trí và cảm xúc, giữa sự nghiệp và trái tim. Chỉ cần một bước sai, tất cả có thể sụp đổ. Nhưng cũng chỉ cần một bước dũng cảm, họ có thể tìm thấy điều mà bao lâu nay đều thiếu: một người thật sự hiểu mình.