Ánh hoàng hôn buông xuống thành phố, nhuộm con đường ngoại ô bằng thứ ánh sáng cam đỏ vừa rực rỡ vừa u tịch. Những cơn gió đầu thu thổi qua các hàng cây khẳng khiu, lá xào xạc rơi trên mặt đường trải nhựa đã bong tróc nhiều chỗ. Ở cuối con đường ấy, một tòa nhà cũ kĩ đứng lặng lẽ, gần như bị bỏ quên khỏi nhịp sống hối hả của thành phố. Mặt tiền loang lổ vết rêu, những ô cửa sổ vỡ vụn, và bảng hiệu mờ nhạt với dòng chữ “Viện Nghiên cứu Vật lý Ứng dụng – Cơ sở số 7”.
Chính nơi này, nhóm bạn của Duy đã quyết định đến khám phá.
Duy là sinh viên năm cuối ngành công nghệ thông tin, vốn tò mò và có niềm đam mê kỳ lạ với những thứ bí ẩn. Bên cạnh cậu là Mai, cô bạn thân từ thời cấp ba, tính tình cẩn trọng nhưng lại hay bị kéo vào những chuyến phiêu lưu “khó đỡ” của Duy. Ngoài ra còn có Hoàng – gã cao kều vui tính, mê chụp ảnh và luôn ôm chiếc máy ảnh cũ kỹ bên mình; Linh – cô gái nhỏ nhắn nhưng lại liều lĩnh, rất thích cảm giác mạnh; và cuối cùng là Nam – chàng trai trầm lặng nhất nhóm, chuyên ngành vật lý, ít nói nhưng suy nghĩ rất sâu.
“Cậu chắc nơi này từng là phòng thí nghiệm thật hả?” – Hoàng hỏi, mắt không rời ống kính khi lia khắp mặt tiền đầy vết nứt.
Duy gật đầu, đưa điện thoại ra trước mặt để chiếu ánh sáng. “Mình tìm được thông tin trong một diễn đàn cũ. Có tin đồn rằng trước khi bị đóng cửa, phòng thí nghiệm này từng thử nghiệm một dự án tuyệt mật… Nhưng rồi một vụ nổ đã khiến cả cơ sở phải phong tỏa. Từ đó đến nay, không ai bén mảng đến nữa.”
Mai khoanh tay, giọng lo lắng: “Nếu thật sự từng có vụ nổ thì liệu vào trong có an toàn không? Chỗ này trông… nguy hiểm quá.”
“Yên tâm đi, chỉ là tin đồn thôi. Mình nghĩ sẽ chẳng có gì đâu, cùng lắm là mấy đống máy móc hỏng.” – Linh cười khẩy, ánh mắt sáng rực lên vì háo hức.
Nam đứng lặng một lúc, rồi mới nói nhỏ: “Thí nghiệm thất bại… thường để lại nhiều bí mật. Nhưng đã tới đây rồi, ít nhất chúng ta nên kiểm chứng.”
Cánh cửa kim loại rỉ sét kêu lên một tiếng ken két rùng rợn khi Duy và Hoàng cùng nhau đẩy mạnh. Một luồng không khí ẩm mốc phả ra ngoài, mùi sắt gỉ và bụi bặm khiến cả nhóm đồng loạt ho sặc sụa. Bên trong tối om, chỉ có vài vệt sáng yếu ớt len lỏi qua ô cửa vỡ.
Họ lần lượt bước vào, ánh đèn pin trên điện thoại quét qua từng mảng tường bong tróc. Hành lang dài hun hút, rải rác những tủ hồ sơ ngã đổ, giấy tờ mục nát vương vãi khắp sàn. Tiếng bước chân vang vọng như đang vọng lại từ một nơi rất xa, khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng.
“Đúng là giống trong phim kinh dị thật…” – Hoàng thì thầm, nhưng vẫn không quên giơ máy ảnh chụp liên hồi.
Đi sâu hơn, họ bắt gặp nhiều căn phòng nhỏ: phòng chứa hóa chất với chai lọ vỡ nát, phòng máy tính với những màn hình đã cháy đen, phòng lưu trữ tài liệu đã mục rữa. Tuy nhiên, tất cả đều mang đến cảm giác kỳ lạ – như thể mọi thứ bị bỏ lại một cách vội vã, chưa kịp dọn dẹp.
Cuối hành lang, một cánh cửa thép lớn hiện ra, khác hẳn so với những cánh cửa rỉ sét trước đó. Nó có bảng điều khiển bằng kim loại, với hàng nút bấm đã hoen gỉ nhưng vẫn còn rõ ký hiệu.
“Đây rồi!” – Duy reo lên, đôi mắt sáng rực. “Chắc chắn đây là trung tâm thí nghiệm.”
Mai cắn môi: “Có khi nào bên trong còn nguy hiểm gì không? Mình thấy… không ổn lắm.”
Nam bước lên trước, khẽ đưa tay chạm vào bảng điều khiển. “Đây là loại khóa điện tử cũ. Nhưng dường như ai đó đã mở từ lâu.” Anh chỉ vào vết trầy trên bảng điều khiển, nơi dây điện bị cắt gọn gàng.
Duy và Hoàng cùng nhau đẩy, cánh cửa từ từ mở ra, phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai. Ánh sáng đèn pin quét vào, và cả nhóm sững người.
Bên trong là một căn phòng rộng lớn, gần như nguyên vẹn hơn các phòng trước. Giữa phòng là một cỗ máy khổng lồ, hình tròn như chiếc vòng xoay khổng lồ dựng đứng, đường kính khoảng ba mét. Xung quanh là những bảng điều khiển với hàng trăm nút bấm, màn hình CRT vỡ nát, và dây điện chằng chịt như mạng nhện.
“Trời ơi… đây là cái gì vậy?” – Linh thốt lên.
Nam nhíu mày, bước tới quan sát. “Cấu trúc này… trông giống một bộ gia tốc hạt cỡ nhỏ, nhưng lại có cơ chế xoay vòng năng lượng. Lạ thật.”
Hoàng lia máy ảnh chụp lia lịa, trong khi Mai thì lùi lại, rõ ràng không muốn tiến gần. “Mình thấy không ổn chút nào. Hay chúng ta ra ngoài thôi?”
Nhưng Duy không nghe. Cậu tiến đến bảng điều khiển chính, đôi mắt rực sáng như vừa tìm thấy kho báu. Trên bàn phím cũ kỹ vẫn còn một nút bấm màu đỏ, có nhãn “Activate”.
“Duy!” – Mai hét lên, giọng gắt gỏng. “Cậu đừng có dại dột bấm bậy!”
Duy cười: “Mình chỉ xem thôi, đâu có bấm. Nhưng nếu cái này thật sự là cỗ máy khoa học gì đó… thì chúng ta đang đứng trước một phát minh vĩ đại.”
Nam nghiêm giọng: “Đừng động vào. Không ai biết nó còn hoạt động hay không, hoặc hậu quả sẽ thế nào.”
Không khí căng như dây đàn. Nhưng ngay lúc ấy, Linh vô tình vấp phải một sợi dây cáp dưới chân. Tiếng “tạch” vang lên, kèm theo tiếng ù ù rùng rợn phát ra từ cỗ máy.
Từng bóng đèn cũ kỹ trên trần bất ngờ nhấp nháy, rồi sáng bừng. Vòng xoay khổng lồ phát ra những tia lửa xanh tím, xoay chậm rồi nhanh dần. Một luồng gió mạnh cuốn tung bụi mù mịt, khiến mọi người phải che mặt.
“Chết tiệt, nó hoạt động rồi!” – Nam hét lớn, lao tới bảng điều khiển để tìm cách ngắt nguồn.
Nhưng đã quá muộn. Toàn bộ căn phòng rung lắc dữ dội, âm thanh như tiếng gầm của hàng ngàn động cơ hòa trộn. Vòng xoay sáng rực, tạo thành một cánh cổng xoáy tròn với ánh sáng chói lòa ở giữa.
Mai hét lên: “Ra ngoài mau!”
Cả nhóm lao về phía cửa, nhưng một lực hút khủng khiếp từ vòng xoay kéo họ lại. Giấy tờ, mảnh vụn, thậm chí những chiếc ghế kim loại đều bị cuốn vào luồng xoáy. Duy cố bám lấy thành cửa, nhưng bàn tay tuột khỏi tay nắm.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi bị hút vào ánh sáng trắng, Duy kịp nhìn thấy bảng điều khiển lóe lên dòng chữ:
“Temporal Gate Activated – Destination: Undefined.”
Và rồi, tất cả chìm trong ánh sáng lóa mắt.