ngã rẽ thời gian

Chương 2: Ánh sáng xé toang thực tại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng trắng nuốt chửng tất cả. Không còn gì ngoài một khoảng trống mù mịt, vừa chói chang vừa tĩnh lặng đến nghẹt thở. Duy có cảm giác cơ thể mình đang bị xé toạc thành từng mảnh nhỏ, rồi lại được ghép nối lại trong cùng một khoảnh khắc. Tiếng hét của Mai, tiếng chửi thề của Hoàng, tiếng gọi thất thanh của Linh và Nam dội lại như vang lên từ đáy vực xa xôi.

Rồi đột ngột, tất cả rơi vào khoảng không tăm tối. Một lực mạnh hất cả nhóm xuống nền cứng. Tiếng va chạm đau điếng vang lên, kéo theo tiếng rên rỉ khắp nơi.

Duy mở mắt, thở hổn hển. Trước mắt cậu là một hành lang quen thuộc… chính là hành lang mà họ vừa đi qua để tiến vào căn phòng thí nghiệm. Nhưng có gì đó không đúng.

Ánh sáng vàng từ ô cửa kính vỡ chiếu vào, cho thấy bụi vẫn còn nguyên trên sàn, giấy tờ vương vãi vẫn ở chỗ cũ. Nhưng… không có dấu vết của cơn hỗn loạn mà vòng xoáy vừa tạo ra.

“Chúng ta… vẫn ở đây?” – Mai run giọng, cố gượng đứng dậy.

Hoàng thì ngồi bệt xuống, ôm lấy chiếc máy ảnh. “Đùa nhau à? Nãy giờ mình mơ hả? Mình nhớ rõ bị hút vào cái thứ quái quỷ kia mà.”

Nam cau mày, ánh mắt như đang tính toán điều gì đó. Anh nhìn quanh, rồi nhìn vào đồng hồ trên tay. “Các cậu xem này.”

Mọi người dồn lại. Kim đồng hồ hiển thị 16:30. Nhưng trí nhớ của tất cả vẫn rõ ràng: khi bước vào tòa nhà, đồng hồ lúc đó đã hơn 19 giờ tối.

“Không thể nào…” – Linh lắc đầu. – “Ý cậu là… chúng ta quay ngược lại ba tiếng trước?”

Không ai trả lời. Không khí đặc quánh lại.

Duy đưa tay xoa thái dương, tim đập dồn dập. Cậu nhớ lại dòng chữ cuối cùng trên bảng điều khiển: Destination: Undefined. Điểm đến không xác định. Và giờ đây, họ đã rơi về một thời điểm trong quá khứ.

“Chúng ta phải thử ra ngoài.” – Mai nói vội, giọng lạc đi.

Cả nhóm bước nhanh về phía cửa chính. Cánh cửa sắt vẫn mở hé, và khi họ đẩy ra ngoài, bầu trời chiều hiện ra trước mắt. Mặt trời vẫn treo lơ lửng phía tây, vàng rực rỡ như chưa từng lặn.

Không khí ngoài trời mát lành, nhưng thay vì nhẹ nhõm, tất cả đều thấy rùng mình. Họ đã chắc chắn một điều: mình thực sự đã quay về quá khứ.

Hoàng lấy điện thoại ra. Màn hình hiển thị ngày giờ – chính xác là hôm nay, nhưng quay ngược ba tiếng. Anh nuốt nước bọt, quay sang mọi người: “Nếu thế này thì… chẳng mấy chốc chúng ta sẽ gặp lại chính mình.”

Câu nói khiến tất cả chết lặng. Ý nghĩ về việc đối diện phiên bản “quá khứ” của chính mình thật khó chấp nhận.

“Chúng ta không thể để họ thấy.” – Nam nói chắc nịch. – “Nếu hai dòng bản thân gặp nhau, chưa ai biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng mình dám chắc đó là một nghịch lý nguy hiểm.”

“Nguy hiểm thế nào?” – Linh hỏi, giọng run run.

Nam nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm nghị: “Thì thử nghĩ đi. Nếu cậu thấy chính bản thân mình và làm điều gì đó khiến phiên bản kia không còn đi vào đây nữa… chúng ta sẽ biến mất. Thời gian sẽ tự xóa nghịch lý.”

Sự im lặng bao trùm. Ai nấy đều hiểu ý nghĩa chết chóc trong lời Nam.

Duy nuốt khan, hít một hơi thật sâu. “Vậy… chúng ta phải tránh mặt. Ít nhất cho đến khi tìm được cách trở về.”

Cả nhóm quay lại hành lang, tìm một căn phòng còn nguyên để tạm lẩn trốn. Họ chui vào một phòng lưu trữ, cửa gỗ mục nát khép lại sau lưng. Ánh sáng điện thoại lập lòe trong không gian chật hẹp, soi lên những chồng tài liệu phủ bụi.

Mai ôm chặt balo trước ngực, thì thầm: “Mình không chịu nổi nữa. Chuyện này vượt quá sức tưởng tượng rồi. Chúng ta phải ra khỏi nơi này, phải về nhà ngay.”

“Về nhà kiểu gì?” – Hoàng bật cười chua chát. – “Chúng ta vừa bị hút vào một cái cổng gì đó, và giờ mắc kẹt ở quá khứ. Cậu muốn gọi taxi về à?”

“Đủ rồi.” – Duy chặn lại. – “Cãi nhau chẳng ích gì. Việc quan trọng là tìm hiểu xem chuyện này xảy ra như thế nào và liệu chúng ta có thể kiểm soát nó không.”

Nam gật đầu, rút từ balo một quyển sổ nhỏ. Anh bắt đầu ghi lại: Ngày, giờ: 16:35 – quay ngược ba tiếng trước. Số người: 5. Trạng thái: ổn định.

Hoàng trố mắt: “Cậu còn bình tĩnh ghi nhật ký được nữa à?”

“Phải có dữ liệu.” – Nam đáp gọn. – “Chúng ta đang ở trong một thí nghiệm sống. Nếu không theo dõi, chẳng ai hiểu được điều gì đang xảy ra.”

Khi bầu không khí còn đang căng thẳng, một tiếng động lạ vang lên ngoài hành lang. Tiếng bước chân.

Mọi người đồng loạt nín thở. Duy áp sát tai vào cánh cửa gỗ. Tiếng bước chân mỗi lúc một rõ, rồi giọng nói quen thuộc vọng lại:

“…Cậu chắc nơi này từng là phòng thí nghiệm thật hả?”

Đó chính là giọng Hoàng – nhưng là Hoàng của ba tiếng sau.

Cả nhóm đông cứng. Bên ngoài, những âm thanh khác cũng vang lên. Giọng Mai, giọng Linh, và cả tiếng Duy… y hệt, đang lặp lại cuộc trò chuyện ban đầu.

“Chết rồi…” – Linh thì thào. – “Chúng ta đang nghe lại chính mình.”

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng Duy. Cậu nhớ như in, đúng khoảnh khắc này, nhóm bạn đang lần đầu tiên tiến vào hành lang, ngó nghiêng những cánh cửa. Nghĩa là chỉ cần một sơ suất, “bản thân ở hiện tại” sẽ bắt gặp “bản thân ở quá khứ”.

Tiếng bước chân ngoài kia mỗi lúc một gần. Cánh cửa gỗ run nhẹ, như thể sắp bị ai đó đẩy vào. Mai cắn chặt môi, tim đập thình thịch.

Nhưng rồi… tiếng bước chân chậm lại. Âm thanh đối thoại nhỏ dần rồi xa đi, khi nhóm “ba tiếng sau” rẽ sang lối khác.

Tất cả thở phào, nhưng tim vẫn đập loạn nhịp. Họ vừa thoát khỏi một nghịch lý khủng khiếp.

Nam khẽ nói: “Chúng ta không thể trốn mãi thế này. Sớm muộn cũng phải tìm cách tác động để thoát khỏi vòng xoáy.”

Ngay lúc đó, một sự kiện kỳ lạ xảy ra. Chiếc điện thoại trong túi Hoàng bất ngờ rung lên. Anh hoảng hốt lấy ra, màn hình nhấp nháy dữ dội dù không hề có sóng hay kết nối. Một đoạn tin nhắn hiện ra, với những ký tự méo mó:

“Nhiệm vụ 1: Cứu kẻ sẽ biến mất. Nếu thất bại → dòng chảy sụp đổ.”

Cả nhóm sững sờ nhìn nhau.

“Tin nhắn từ ai vậy?” – Mai hỏi, giọng run rẩy.

Hoàng lắc đầu: “Không số, không địa chỉ. Chỉ có thế này thôi.”

Nam giật lấy điện thoại, mắt mở to. “Điều này có nghĩa… chúng ta đang được giao nhiệm vụ.”

“Nhưng cứu ai? Ai sẽ biến mất?” – Linh thốt lên.

Im lặng. Trong đầu Duy, một ý nghĩ chợt lóe lên – nếu ai đó trong nhóm vốn không đáng lẽ tồn tại, thì chuyến du hành này chính là để sửa sai. Và nếu họ thất bại, toàn bộ thực tại có thể bị xóa bỏ.

Ánh sáng từ màn hình điện thoại chập chờn rồi tắt ngúm, để lại sự im lặng đáng sợ.

Cả nhóm ngồi chết lặng. Ngoài kia, tiếng bước chân của “họ khác” vẫn vang vọng, từng chút một tiến gần đến khoảnh khắc cỗ máy được kích hoạt.

Và từ giây phút này, họ hiểu: trò chơi với thời gian đã bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×